Chương 73: Xích Viêm Lân Báo
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Cung Định vừa chạy tới đây, sau khi nhìn thấy cảnh này, hắn ta lặng lẽ rút lui ra sau.
Hiện tại hắn ta đang trọng thương, thực lực không còn đến một phần mười, lỡ như bị để mắt đến có muốn trốn cũng không trốn thoát.
Trên mặt đất đã có năm cỗ thi thể nằm đấy, đệ tử Điểm Tinh Phái cũng chỉ còn lại bảy người.
Tân An nhìn Xích Viêm Lân Báo gầm gừ, giận tới mức cắn răng.
"Súc sinh chết tiệt."
Hắn ta vừa phát hiện ra lĩnh chủ khu vực thuộc tính Hỏa thì liền tràn ngập tự tin mang người đến vây quét.
Hắn ta chưa từng nghĩ thực lực của Xích Viêm Lân Báo mạnh như vậy, lợi hại hơn so với tưởng tượng của hắn ta rất nhiều.
Mặc dù nó là Kết Đan trung kỳ, nhưng thực lực có thể so với tu sĩ Kết Đan hậu kỳ của nhân loại.
Bọn hắn hơn mười người vây công, chẳng những không làm gì được Xích Viêm Lân Báo mà ngược lại còn khiến nó Báo không ngừng đả thương người của bọn hắn.
Tổn thất hơn phân nửa.
Xích Viêm Lân Báo là yêu thú, đã có linh trí.
Sau khi nó phát hiện thực lực của kẻ địch trước mặt chỉ như rau cải thì không ngừng khởi xướng tấn công.
Nó lè lưỡi, liếm liếm vết máu trên khóe miệng, hồi tưởng lại mùi vị ban nãy.
Huyết nhục nhân loại, đây là lần đầu tiên nó được nếm.
Thật là ngon.
Xích Viêm Lân Báo nhìn đám đệ tử Điểm Tinh Phái trước mặt, đôi mắt đỏ rực.
"Đáng chết, súc sinh này coi chúng ta là con mồi rồi.”
"Giết nó!"
Tân An giận dữ, một lần nữa hạ lệnh: “Tung hết Linh phù mạnh nhất của các ngươi ra, liều mạng với nó.”
"Nếu như không giết được nó, nhất định chúng ta sẽ phải chết.”
Nghe thấy lời của Tân An, các đệ tử Điểm Tinh Phái khác chỉ có thể một lần nữa khởi xướng tấn công.
Từng tấm Linh phù sáng lên, một một lần nữa khởi xướng tấn công Xích Viêm Lân Báo.
“Để ta cầm chân nó!”
Một đệ tử Điểm Tinh Phái hét lớn, Linh phù màu vàng trong tay vung ra, lăn lộn trên mặt đất, biến thành hai bàn tay to chụp lấy Xích Viêm Lân Báo.
"Công kích con mắt của nó!"
"Đó là nhược điểm của nó. . . . ."
Có người hét lớn, Linh phù trong tay bay ra tạo thành phong nhận lao thẳng vào mắt Xích Viêm Lân Báo.
Những người khác ai nấy đều tung ra công kích thế mạnh của mình.
Xích Viêm Lân Báo một lần nữa rơi vào vây công của đám người này.
Lần này dường như Xích Viêm Lân Báo hơi không cản được, dưới công kích đông đảo, nó không ngừng lui ra sau.
Vẻ mặt Tân An đã tốt hơn nhiều.
Hắn ta cười lạnh: “Súc sinh, ngươi lợi hại hơn nữa thì cũng không đánh lại chúng ta.”
Sau đó, Tân An chú ý đến Cung Định.
“Sao đệ trở về đây? Còn bị thương nữa.”
“Ba Hào đâu?”
Trên mặt Cung Định lộ vẻ thê lương, kêu thảm, nói: “Tân An sư huynh, đệ đệ của Trương Tòng Long không phải Trúc Cơ sơ kỳ hắn có thể là Kết Đan kỳ."
Thực lực của hắn ta và Ba Hào không chênh lệch nhiều, Ba Hào bị Lữ Thiếu Khanh miểu sát bằng một chiêu, còn đánh hắn trọng thương để cho người ta bồi luyện.
Từ đó có thể thấy thực lực của Lữ Thiếu Khanh rất đáng sợ, hơn nữa Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn che giấu thực lực.
Lúc ra tay, ba động linh lực vô cùng mịt mờ, Cung Định không cách nào xác định được rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh mạnh bao nhiêu, thực lực thật sự như thế nào.
Bởi vậy, hắn ta có thể khoa trương bao nhiêu liền khoa trương bấy nhiêu.
Một chiêu có thể khiến hai người bọn hắn một chết một bị thương, không phải thực lực Kết Đan kỳ sẽ không thể làm được.
“Kết Đan kỳ?”
Tân An sửng ra, sau đó mặt mũi tràn đầy nghi ngờ kêu lên: “Không thể nào, sao có thể như thế chứ?”
"Tuyên sư tỷ cũng đã nói, nếu quả là thật thì thực lực đệ đệ Trương Tòng Long tối đa chỉ là Trúc Cơ kỳ sơ kỳ, sao có thể là Kết Đan kỳ được?”
“Nếu đệ đệ Trương Tòng Long cũng là Kết Đan kỳ, Quy Nguyên Các đã trắng trợn tuyên dương lâu rồi.”
Trương Tòng Long được vinh danh là người đứng thứ hai trong thế hệ trẻ Tề Châu, uy danh lan xa, người đứng bên cạnh hắn ta sớm đã bị thăm dò rõ ràng.
Tình báo về người nhà, đồng môn, bằng hữu của hắn ta đều bị người ta tìm hiểu rõ, không có gì là bí mật cả.
Cung Định cười lên một tiếng bi thương, lộ ra vẻ sợ hãi nói: “Tân An sư huynh, sao ta dám lừa gạt huynh.”
“Hắn thật sự là Kết Đan kỳ.”
“Ta vừa ra tay đã trọng thương, Ba Hào sư đệ chưa kịp ra tay đã bị giết.”
“Nếu không phải ta may mắn trốn thoát thì đã không trở về được nữa rồi.”
“Hơn nữa...”
Hắn ta nhớ đến tiểu nha đầu Tiêu Y còn lĩnh ngộ được kiếm ý thì càng thêm sợ hãi.
Rõ ràng chỉ là một nha đầu Luyện Khí kỳ mà lĩnh ngộ được kiếm ý rất nhiều người cả một đời đều không lĩnh ngộ được.
Đây là thiên phú kinh khủng bậc nào.
“Hơn nữa cái gì?”
Tân An rất ghét bỏ: “Nhìn bộ dạng đệ thế này còn chút dáng vẻ của đệ tử Điểm Tinh Phái sao?”
“Từ lúc nào đệ tử Điểm Tinh Phái lại nhát gan như vậy?”
Cung Định nuốt nước miếng một cái, nói: “Tân An sư huynh, đi theo đệ đệ Trương Tòng Long còn có một tiểu nha đầu, Luyện Khí kỳ...”
Tân An càng thêm khinh thường: “Luyện Khí kỳ đệ cũng sợ?"
"Không phải, nàng, nàng lĩnh ngộ kiếm ý."
"Cái gì?"
Tân An ngây dại, trên mặt lộ vẻ chấn động.
Rất nhanh, hắn ta nghi ngờ nhìn chằm chằm Cung Định: “Đệ nói thật chứ?”
“Một tiểu nha đầu Luyện Khí kỳ lĩnh ngộ được kiếm ý?”
“Không phải đệ lâm trận bỏ trốn nên cố ý nói vậy đấy chứ?”
Cung Định giơ tay lên: “Tân An sư huynh, ta thề bằng đạo tâm của ta, ta tuyệt đối không nói sai, đây là sự thực."
“Ta bày ra phòng hộ tráo nhị phẩm nhưng mà bị nàng ta một kiếm phá vỡ.”
Vẻ mặt Tân An âm tình bất định, ánh mắt dần dần hung hăng.
“Bọn hắn đâu?”
Cung Định nói: “Có lẽ ở phía sau, không đuổi theo kịp.”
"Tân An sư huynh, huynh, huynh định ra tay sao?”
Tân An gật đầu: “Đắc tội Điểm Tinh Phái chúng ta, phải chết.”