Chương 78: [Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Trung tâm của bí cảnh

Phiên bản dịch 5661 chữ

Chương 78: Trung tâm của bí cảnh

Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm

Tiểu Hồng ỉu xìu, đầu rũ xuống được Tiêu Y nâng trong tay.

Lông vũ trên đuôi chỉ còn lại vài cọng, gần như trụi lủi.

Cướp nội đan từ tay Lữ Thiếu Khanh, hậu quả rất nghiêm trọng.

Tiêu Y ôm lấy Tiểu Hồng, duy trì một khoảng cách phù hợp với hắn.

Lĩnh chủ khu vực thuộc tính Hỏa Xích Viêm Lân Báo đã bị giết, sương trắng xung quanh tiêu tán.

Tầm nhìn của bọn họ nhờ thế cũng xa hơn, không cần lo sẽ bị lạc đường ở đây.

Lữ Thiếu Khanh vừa đi, vừa kiểm kê nhẫn trữ vật có được từ đám người Tân An, đệ tử Điểm Tinh Phái.

Trong nhẫn trữ vật của mấy đệ tử bình thường chẳng có gì đáng tiền, trong lúc chiến đấu, Linh phù của bọn hắn gần như đã dùng sạch không còn gì rồi.

Kiểm một lượt cũng chỉ được hai mươi tấm Linh phù nhất phẩm, nhị phẩm.

Những Linh phù này đem đi bán, ít nhiều gì cũng kiếm được chút tiền.

Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh vẫn lầm bầm: “Phiền phức quá, mấy thứ kiểu tang vật này phải đem đi chợ đen xử lý mới được.”

“Giá của chợ đen sẽ không được cao, haizz...”

Lữ Thiếu Khanh không giỏi sử dụng Linh phù cho nên những Linh phù này chỉ có thể bán đi.

Sau đó mở nhẫn trữ vật của Tân An cũng khiến Lữ Thiếu Khanh thất vọng.

Bên trong còn khoảng hai ba chục tấm Linh phù nhưng không phải nhị phẩm thì cũng là nhất phẩm, giá trị không lớn.

Còn tấm Linh phù loại màu tím kia thì không còn nữa.

Về phần pháp bảo thì cũng có được vài món, nhưng nhất phẩm chiếm đa số, nhị phẩm chỉ có một kiện.

“Rác rưởi, sao lại nghèo đến thế cơ chứ?”

“Có lẽ Điểm Tinh Phái là môn phái nghèo nhất trong các môn phái của Yến Châu nhỉ?”

Lữ Thiếu Khanh vô cùng ghét bỏ.

Mấy đệ tử Điểm Tinh Phái này cộng lại chỉ được bốn năm chục tấm Linh phù, bốn năm kiện pháp bảo.

Nhưng chúng đều là nhất phẩm, nhị phẩm, ngay cả tam phẩm cũng không có.

Lữ Thiếu Khanh vô cùng ghét bỏ cất chúng lại.

Để an toàn, những Linh phù và pháp bảo này hắn chỉ có thể bán chứ không thể tự dùng.

Mình dùng dễ gây ra nghi ngờ, mang đên phiền phức cho bản thân.

“Ôi, nhẫn trữ vật cũng không thể dùng nữa, nếu không ít nhiều cũng đổi được chút linh thạch.”

Ấn ký của Nhẫn trữ vật bị người ta cưỡng ép phá hư có thể sẽ bị hư hao, không thể nào sử dụng được.

Cho dù có thể tiếp tục sử dụng, hiệu quả cũng bị giảm bớt.

Giống như một cánh cửa bị khóa, khóa cửa bị dùng sức bẻ rồi thì sau này có dùng lại cũng không thể giống như trước đây.

Hơn nữa nhẫn trữ vật của Điểm Tinh Phái không gian không lớn, Lữ Thiếu Khanh giữ lại cũng không dùng được, bán đi cũng không đáng tiền, không ai dám trắng trợn dùng.

Lữ Thiếu Khanh thở dài, linh lực tuôn ra ép cho mấy nhẫn trữ vật trống rỗng trong tay thành bụi phấn.

Trong lòng hắn thầm kiểm kê lại, thu hoạch lần này chỉ khoảng một vạn linh thạch.

Vẻ mặt hắn trông cũng đẹp mắt hơn một chút.

Hắn tự an ủi mình: “Được rồi, đây toàn là mấy tên Trúc Cơ kỳ, đồ tốt không thể nhiều được, có được con số này đã là khá lắm rồi.”

Tiêu Y thấy tâm trạng của Lữ Thiếu Khanh dường như có chuyển biến tốt liền vỗ vỗ đầu Tiểu Hồng, cả gan hỏi: “Nhị sư huynh, giờ chúng ta đi đâu?”

Lữ Thiếu Khanh chỉ vào một cột sáng ở phía xa, nói: “Đi về phía đó.”

Ở phía xa, trên bầu trời sáng lên năm cột sáng, màu vàng kim, màu xanh lá, màu xanh lam, màu đỏ và màu vàng.

Năm cột sáng như biển báo giao thông bắt mắt trong bóng tối, dẫn đường cho bọn hắn.

Tiêu Y hiếu kỳ hỏi: “Đó có phải đại diện cho năm khu vực đều bị công phá không?”

Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Không sai, chỗ cột sáng chính là trung tâm của bí cảnh.”

Tiêu Y nói: “Hạ Ngữ sư tỷ thật sự lợi hại, chúng ta mới công phá một khu vực, các tỷ ấy đã công phá được ba khu vực rồi à?”

Sau khi nói xong nàng ta phát hiện Lữ Thiếu Khanh đang nhìn mình với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.

Tiêu Y le lưỡi, ngượng ngùng nói: “Ta, ta nói sao sao?”

Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Muội tự nhớ lại đi, ban nãy muội đụng phải ai, muội quên rồi à?”

Tiêu Y kịp phản ứng lại.

Người của Điểm Tinh Phái đã tiến vào, hơn nữa số người tiến vào của bọn hắn đông hơn nhiều, cho nên...

Nói không chừng những khu vực còn lại đều do bọn hắn công phá thành công.

“Cũng không biết nhóm Hạ Ngữ sư tỷ có bị nguy hiểm gì không?”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Muội lo cho bọn họ làm gì? Chi bằng muội tự lo cho bản thân nhiều một chút đi.”

Dù sao Hạ Ngữ cũng là Kết Đan kỳ, hơn nữa còn là thực lực Kết Đan kỳ tầng tám.

Là phú bà, Đại đệ tử Song Nguyệt Cốc.

Trong tình huống Nguyên Anh kỳ không thể tiến vào bí cảnh, thực lực như nàng ấy gần như là tồn tại vô địch, ai có thể làm gì được nàng ấy?

Điểm Tinh Phái nhiều người tiến vào như vậy, Lữ Thiếu Khanh khẳng định còn có những người khác.

Cho nên hắn nói với Tiêu Y: “Chuyện ban nãy nhớ phải giữ bí mật.”

Tiêu Y nghiêm túc gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ không nói với ai.”

Lữ Thiếu Khanh quả quyết xuất thủ, sát phạt quả đoán, mục đích đúng là tiêu trừ hậu hoạn, phòng ngừa phiền phức.

Làm sư muội, Tiêu Y đương nhiên sẽ không phá hỏng chuyện.

Tiêu Y hỏi: “Chúng ta vẫn phải giả trang đệ tử Quy Nguyên Các sao?”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Phí lời, không phải đệ tử Quy Nguyên Các thì là cái gì?”

Sắc mặt Tiêu Y lại sụp đổ.

Nàng ta vẫn phải dùng cái tên Trương Tiểu Lục này sao?

Mặc dù trung tâm bí cảnh xuất hiện năm cột sáng nên mục tiêu rất dễ xác định.

Tuy nhiên có câu nhìn nói làm ngựa chết, đừng thấy năm cột sáng rất dễ nhìn thấy, trông có vẻ rất gần, nhưng trên thực tế khoảng cách xa hơn nhiều so với tưởng tượng.

Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y phải đi bảy tám ngày mới tới nơi.

Tuy nhiên, sau khi tới đây, lúc cách cột sáng chỉ còn một đoạn, bọn họ lại bị người ta cản lại.

Hai đệ tử mặc y phục Điểm Tinh Phái ngăn hai người bọn họ lại.

Ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm hai người: "Dừng lại, các ngươi là ai?"

Bạn đang đọc [Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh của Khả Ninh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    288

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!