Chương 79: Quỷ nghèo, thế mà cũng dám phách lối trước mặt ta
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: "Các ngươi là kẻ nào?"
“Điểm Tinh Phái làm việc, người không phận sự cấm tới gần!”
Trong đó một kẻ ngạo nghễ hơn nói: “Dù không biết làm sao các ngươi tiến vào được bí cảnh này nhưng bây giờ, bí cảnh này không liên quan gì đến các ngươi.”
"Thức thời thì hãy mau mau rời đi, không nên ở chỗ này tự tìm phiền phức."
Tiêu Y nhìn Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh chắp tay với hai người: “Xin hỏi hai vị Điểm Tinh Phái, các vị có ai tới?”
Hai đệ tử Điểm Tinh Phái liếc nhau, ngạo nghễ nói.
“Nhị sư tỷ của chúng ta, Tuyên sư tỷ tới.”
“Tam sư huynh của chúng ta, Tân sư huynh tới.”
Lữ Thiếu Khanh hít sâu một hơi lạnh: “Là Tuyên Vân Tâm và Tân Chí đại danh đỉnh đỉnh đều tới sao?”
Hai tên đệ tử Điểm Tinh Phái nhìn thấy dáng vẻ vô cùng chấn động của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng vô cùng tự hào.
Ngữ khí cũng càng trở nên cao cao tại thượng, lớn lối.
“Không sai, Tuyên sư tỷ và Tân sư huynh đều đang ở đây, các ngươi ai tới cũng vô ích.”
“Nơi này không có chuyện của các ngươi, cút đi nhanh lên.”
“Nếu không có mệnh lệnh của Tuyên sư tỷ, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng yên ổn ở đây nói chuyện với chúng ta sao?”
"Nhị sư huynh, làm sao bây giờ?"
Tiêu Y không kìm được giật giật tay áo Lữ Thiếu Khanh.
Hai đệ tử Điểm Tinh Phái phát hiện ra Tiêu Y mắt liền sáng lên.
“Chao ôi, thằng nhóc này, bên cạnh còn có một mỹ nữ đi theo à?”
“Phí của trời quá, mỹ nữ, đi theo chúng ta đi, Điểm Tinh Phái chúng ta là đại phái đệ nhất Yến Châu, đi theo chúng ta có thể ăn sung mặc sướng.”
"Đúng, đi theo chúng ta, muốn cái gì sẽ có cái đó.”
“Muốn cái gì sẽ có cái đó?” Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, nói: “Nói vậy, trong tay các ngươi có không ít đồ tốt nhỉ?”
Sau đó, Lữ Thiếu Khanh hung hăng: “Vậy thì lấy ra hết cho ta đi…”
Hai tên đệ tử Điểm Tinh Phái trông coi ở đây chẳng qua chỉ có thực lực Trúc Cơ sơ kỳ.
Lữ Thiếu Khanh là Kết Đan hậu kỳ, không cần tự mình ra tay, chỉ dùng linh thức cường đại ép sang, hai tên đệ tử Điểm Tinh Phái còn không kịp thốt lên một tiếng, đầu đã như bị một chiếc chùy lớn cáp mười nện mạnh xuống, lập tức hôn mê.
“Tiểu lâu la mà cũng dám huênh hoang trước mặt ta!”
“Không biết sống chết!”
Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, rất thành thục rút Nhẫn trữ vật trên tay bọn hắn xuống, cuối cùng còn đá mỗi người một cái khiến bọn họ bay vào trong rừng cây phía xa xa.
Tiếp đó, hắn xóa bỏ ấn ký của Nhẫn trữ vật, nhìn lướt vào bên trong.
Hắn lập tức khinh bỉ.
“ Quỷ nghèo, thế mà cũng dám phách lối trước mặt ta!”
“Còn ăn sung mặc sướng!”
“Móa nó, quả nhiên Điểm Tinh Phái là môn phái nghèo nhất Yến Châu.”
Mắt Tiêu Y giật giật, dường như hiểu ra danh xưng Tiêu gia là gia tộc quỷ nghèo số một Tề Châu trong miệng Lữ Thiếu Khanh là từ đâu mà đến rồi.
“Nhị sư huynh, có cần giết chết bọn hắn không?”
Tiêu Y đằng đằng sát khí.
Nàng ta không hề vì Điểm Tinh Phái và Tiêu gia có chút đồng bệnh tương lân, bị Lữ Thiếu Khanh treo cho danh hiệu quỷ nghèo đứng đầu mà nảy sinh đồng cảm.
Trên đường đi đến đây, nàng ta đã nhìn thấy huyết tinh, đã từng giết người.
Trận chiến trên đường đi đã khiến nàng ta thoát ra khỏi sự non nớt, thoát ra khỏi sự đơn thuần.
Giờ trên người Tiêu Y đã mang sát ý nhàn nhạt.
Ánh mắt đơn thuần đã trở thành phong mang sắc bén.
Vận chuyển linh lực trong cơ thể trở nên thông suốt hùng hậu hơn.
Có thể nói, ở đây, nàng ta đã trưởng thành lên không ít.
Nàng ta cùng Lữ Thiếu Khanh giết người của Điểm Tinh Phái, nảy sinh thù hận sinh tử với Điểm Tinh Phái.
Cộng thêm hai tên đệ tử Điểm Tinh Phái ban nãy đùa giỡn nàng, ngay cả quyển sổ nhỏ nàng ta cũng lười ghi lại.
Loại thù này, phải báo ngay tại chỗ.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu nói: “Không cần, tránh ô uế tay muội.”
“Cho dù bọn hắn còn sống thì cũng bị ngu ngốc rồi.”
Đùa à, đùa bỡn sư muội hắn trước mặt hắn, chán sống à?
Linh thức của Lữ Thiếu Khanh đã phá hủy thức hải của bọn hắn, đời này dù còn sống thì cũng chỉ có thể sống như một người bình thường.
Muốn tu luyện, kiếp sau đi.
Hơn nữa, Lữ Thiếu Khanh cũng không định để bọn hắn dễ dàng làm một người bình thường.
Ngay từ đầu đã quyết định vận mệnh của bọn hắn rồi.
“Đi thôi, đi xem thử.”
Năm cột sáng kia là ở sâu trong khu rừng rậm.
Lữ Thiếu Khanh dẫn Tiêu Y tiến vào trong.
Rừng rậm nơi này toàn là cây cao che trời, cao vút trong mây.
Càng đến gần càng có thể cảm nhận được uy áp bên trong.
Đợi đến khi Lữ Thiếu Khanh đi vào giữa rừng rậm thì phát hiện nhóm người Hạ Ngữ đã ở đây rồi.
Đứng dối diện với ba người Hạ Ngữ, Phương Hiểu, Biện Nhu Nhu là một nhóm người.
Trên người họ mặc phục sức thống nhất, trên y phục còn có những ngôi sao, đây là chế phục môn phái của đệ tử Điểm Tinh Phái.
Nhân số khoảng mười mấy người, cầm đầu là một nam một nữ, đứng ở phía trước.
Nam, Lữ Thiếu Khanh trực tiếp coi thường.
Ánh mắt hắn rơi trên người nữ nhân kia.
Nữ nhân đó dáng người cao gầy, trên người mặc trang phục màu đỏ, lộ ra sự nóng bỏng yêu diễm.
Ánh mắt nàng ta mị hoặc, để lộ phong tình vạn chủng, một đôi mắt đủ để mê đảo vô số nam nhân.
Môi đỏ như lửa khiến vô số nam nhân hận không thể được hôn lên đó.
Đây là một nữ nhân có thể khiến vô số nam nhân điên cuồng, Nhị đệ tử Điểm Tinh Phái, Tuyên Vân Tâm.
Lữ Thiếu Khanh từng nghe nói về nàng ta, đánh giá của các tu sĩ về nàng ta chia thành hai phái.
Có người cho rằng nàng ta là một yêu nữ, dâm đãng không bị trói buộc, trai lơ vô số.
Nhưng cũng có người cho rằng nàng ta là một mỹ nhân thiên tiên băng thanh ngọc khiết, gần bùn không nhiễm mùi bùn.
Đương nhiên, ghét nàng ta phần lớn là nữ nhân, người thích nàng ta dĩ nhiên chiếm đa số là nam nhân.
Nhưng, cho dù là người chán ghét hay thích nàng ta đều không thể phủ nhận một điểm.
Đó là sự thông minh cơ trí của Tuyên Vân Tâm.