Chương 81: Kế Ngôn rất đáng gờm sao
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Sau khi cười một hồi, Tuyên Vân Tâm thu lại nụ cười, thản nhiên nói: “Trương Tòng Long đang bế quan, ngươi tưởng rằng ta không biết à?”
“Từ lời ban nãy của ngươi ta có thể khẳng đỉnh, chắc chắn ngươi không phải đệ đệ Trương Tòng Long, nàng ấy cũng không phải muội muội của Trương Tòng Long.”
“Đúng không, tiểu muội muội.” Tuyên Vân Tâm nhìn về phía Tiêu Y.
Ngữ khí Tuyên Vân Tâm khẳng định, dáng vẻ như đã sớm nhìn thấu mọi chuyện.
Giờ khắc này, trong mắt của nàng ta tràn đầy cơ trí, dường như nhìn thấu hết tất thảy.
Tiếng còi báo động trong lòng Lữ Thiếu Khanh vang lên, nữ nhân này, còn đáng sợ hơn trong truyền thuyết.
Trong lòng Tiêu Y căng thẳng, nàng ta cảm thấy ánh mắt Tuyên Vân Tâm như lợi kiếm, xuyên thấu nội tâm của mình, phá vỡ lớp phòng bị nội tâm của nàng ta, nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng nàng ta.
Ánh mắt Tiêu Y không kìm được nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc trước tâm tư cẩn trọng của Tuyên Vân Tâm nhưng cũng không hoảng loạn.
Lữ Thiếu Khanh tùy tiện nói: “Bị nhìn thấu rồi sao? Ôi chao, vậy thì không giả vờ nữa.”
“Nói cho ngươi biết thân phận thật sự của ta vậy. Ta tên Ngô Thiên Tung, là sư đệ Kế Ngôn.”
Phương Hiểu che lấy miệng của mình.
Nàng ta sợ mình sẽ phun ra.
Nàng ta cảm thấy mình lại phát hiện ra một tính cách khác của Lữ Thiếu Khanh.
Ghi thù.
Trước đó Trương Chính, Ngô Thiên Tung đã từng đắc tội với Lữ Thiếu Khanh ở tửu lâu của nàng ta.
Lần đó, vốn tưởng sau khi Lữ Thiếu Khanh cướp đồ của Trương Chính một lượt thì sẽ không so đo nữa.
Không ngờ, Lữ Thiếu Khanh còn ghi thù đến tận bây giờ.
Chỉ cần rảnh sẽ chơi bọn hắn một vố.
Trong lòng của Tiêu Y cũng có suy nghĩ tương tự, âm thầm thở dài.
Nàng ta vẫn kém Nhị sư huynh một chút.
Ai từng khi dễ nàng ta, nàng ta liền dùng một quyển sổ nhỏ để ghi nhớ, đợi báo thù.
Lữ Thiếu Khanh ấy à, không có quyển sổ nhỏ nhưng tất cả đều ghi nhớ trong lòng, không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để chơi lại người ta.
Hắn đã có thể làm tới trình độ trong tay không có sổ con nhưng trong lòng toàn là những quyển sổ con.
Mình phải học hỏi thêm nhiều.
“Sư đệ Kế Ngôn?”
Vẻ mặt đám đệ tử Điểm Tinh Phái và Tuyên Vân Tâm lập tức trở nên nghiêm túc, lần lượt cảnh giác nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Kế Ngôn, kẻ đứng đầu Tề Châu.
Thực lực cao thâm mạt trắc, Kết Đan kỳ có thể giết được Nguyên Anh kỳ, vô cùng kinh khủng.
Đây là hành động vĩ đại mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm nay đều không ai có thể làm được.
Đại danh của Kế Ngôn cũng uy danh hiển hách, vang chấn Yến Châu gần sát Tề Châu.
Thậm chí trong lòng không ít người cho rằng, người kia của Điểm Tinh Phái bọn hắn cũng không bằng Kế Ngôn.
“Thật chứ?”
Trong lòng Tuyên Vân Tâm nghi ngờ nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh vô danh, trong số đệ tử Lăng Tiêu Phái cũng có không ít người không biết đến sự tồn tại của hắn.
Người ngoài thì càng không cần phải nói.
Tân Chí không tin, cười lạnh nói: “Ngươi thật sự là sư đệ Kế Ngôn?”
“Nói đùa à, bộ dạng của ngươi mà cũng xứng làm sư đệ của Kế Ngôn?”
Lời của Tân Chí khiến rất nhiều người gật đầu, trong lòng bày tỏ sự đồng ý.
Dù là nhóm Hạ Ngữ cũng bày tỏ tán thành với lời của Tân Chí.
So Lữ Thiếu Khanh với Kế Ngôn giống như một cặp từ trái nghĩa vậy.
Người như vậy, sao có thể là sư đệ của Kế Ngôn?
Nhưng, sự thật chính là như vậy.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Sao? Kế Ngôn rất đáng gờm sao?”
“Trong mắt ta, huynh ấy chỉ là một tên đầu óc có bệnh.”
“Ta là sư đệ của huynh ấy đúng là đen tám kiếp.”
Quả nhiên!
Nụ cười lạnh của Tân Chí càng lợi hại hơn: “Còn định gạt chúng ta sao?”
“Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai?”
Tuyên Vân Tâm cũng cạn lời.
“Ngươi không thể nào là sư đệ của Kế Ngôn.”
Nếu quả thật là sư đệ của Kế Ngôn thì phải đối đãi tôn kính với sư huynh mới đúng.
Sao có thể nói sư huynh đầu óc có bệnh còn mặt mũi thì tràn đầy sự ghét bỏ?
Chỉ riêng điểm này, tất cả mọi người bên Điểm Tinh Phái cũng không nghĩ Lữ Thiếu Khanh là sư đệ của Kế Ngôn.
Trong lòng nhóm Hạ Ngữ thì hò hét, hắn thật sự là sư đệ của Kế Ngôn.
Ngay từ đầu Tiêu Y không rõ, vì sao Nhị sư huynh lại chủ động để lộ thân phận.
Nhưng bây giờ, nàng ta hiểu ra.
Lữ Thiếu Khanh cố ý nói ra thân phận thật sự của mình, Tuyên Vân Tâm cũng sẽ không dám tin.
Cố ý khiến Tuyên Vân Tâm hiểu lầm.
Tuyên Vân Tâm có làm thế nào cũng không thể ngờ, lời của Lữ Thiếu Khanh là thật.
Nếu dựa theo lối tư duy bình thường để nhìn nhận, dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh rất khó để người ta tin hắn là sư đệ Kế Ngôn.
Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh, càng coi thường Lữ Thiếu Khanh thêm vài phần.
Ban đầu thì giả mạo sư đệ Trương Tòng Long, tiếp đến lại giả mạo sư đệ Kế Ngôn.
Tên nhãi đi khắp nơi giả danh người ta, chỉ có thể nói đây là một tiểu nhân.
Cộng thêm khí tức bình thường của Lữ Thiếu Khanh nên Tuyên Vân Tâm thấy, loại tiểu nhân như Lữ Thiếu Khanh này không đáng để lo lắng.
Ánh mắt của nàng ta một lần nữa rơi lên người Hạ Ngữ.
So với Lữ Thiếu Khanh, Hạ Ngữ mới là đối thủ chủ yếu nhất của nàng ta lần này.
Hai người đều có thực lực Kết Đan kỳ tầng tám, đến lúc đó hai người đánh nhau, ai thắng, bí cảnh chi tâm sẽ là của người đó.
Tuyên Vân Tâm nói với Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ muội muội, muội thật sự không có ý định rút lui à?”
“Đến lúc đánh nhau, muội thì còn đỡ, nhưng các đồng bạn bên cạnh có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
Nhân số bên Điểm Tinh Phái chiếm ưu thế, hơn nữa đều là Trúc Cơ kỳ, liên thủ lại, đám người Phương Hiểu, Biện Nhu Nhu tuyệt đối không phải đối thủ.
Hạ Ngữ cười nhạt một tiếng, ánh mắt không đổi sắc lướt qua người Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh lúc này đã chạy ra phía xa, đang đi tản bộ, nhàn rỗi chẳng có việc gì, giống như nhàn rỗi đến hốt hoảng vậy.
“Lời này để ta nói với tỷ mới đúng.”