Chương 80: Hạ Ngữ là tẩu tử của ta
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Nghe đồn Tuyên Vân Tâm phán đoán sự việc chưa từng sai lầm, là một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh.
Còn về phần người đứng chung với nàng ta dĩ nhiên chính là Tân Chí, huynh trưởng của Tân An.
Hai nhóm người Hạ Ngữ, Tuyên Vân Tâm đang giằng co, Lữ Thiếu Khanh cùng Tiêu Y xông tới, lập tức trở thành tâm điểm toàn trường.
Ánh mắt mọi người đều rơi trên người họ.
Tiêu Y lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình, trong lòng nhất thời căng thẳng.
Tuy nhiên khi nàng ta nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bên cạnh mình, trái tim đang căng thẳng liền thả lỏng.
Có Nhị sư huynh bên cạnh, trong lòng nàng ta vô cùng an tâm.
Lữ Thiếu Khanh lên sân khấu, phất tay nói: “Ngại quá, đi ngang qua thôi, mọi người tiếp tục đi.”
Chỉ một câu nói đã khiến không khí căng thẳng chung quanh tiêu tan vô hình.
Tiêu Y không kìm được bật cười một tiếng.
Quả nhiên vẫn là Nhị sư huynh.
Vẻ mặt Tân Chí âm trầm, đôi mắt lạnh lẽo, bên dưới ánh mắt lạnh như băng ẩn giấu sát ý dày đặc.
“Ngươi là ai?”
Với hắn ta mà nói, xuất hiện trong bí cảnh, chỉ cần không phải người của mình đều đáng chết.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đã nói rồi mà, đi ngang qua thôi, các ngươi tiếp tục đi, cứ coi như ta không tồn tại là được.”
Sát ý trong lòng Tân Chí tăng lên: “Ngươi đang trêu đùa ta đấy à?”
“Muốn chết!”
Sau khi nói xong, một tờ linh phù đã xuất hiện trong tay, hắn ta muốn ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Hạ Ngữ thản nhiên nói: “Tân công tử không tránh khỏi quá mức bá đạo rồi đấy!”
“Một câu không hợp liền muốn giết người sao?”
Tuyên Vân Tâm cũng hiếu kỳ đánh giá Lữ Thiếu Khanh một lượt, sau đó cười yêu kiều, đôi mắt to mị hoặc tản mát ra mị ý vô tận khiến đệ tử Điểm Tinh Phái chung quanh nhìn đến ngây người.
Nàng ta nói: “Hạ Ngữ muội muội căng thẳng như vậy, chẳng lẽ hắn là tiểu tình lang của muội sao?”
Lữ Thiếu Khanh vội vàng kêu lên: “Dừng lại, dừng lại, mấy lời này không nên nói lung tung.”
“Ta và Hạ Ngữ sư tỷ không có bất kỳ quan hệ gì, nữ nhân ngươi đừng nói mấy lời bậy bạ.”
Tuyên Vân Tâm càng cười vui vẻ hơn, như đóa hoa nở rộ rực rỡ, đẹp đến mức rung động lòng người.
“Căng thẳng như vậy, quan hệ của các ngươi chắc chắn rất thân mật?”
“Không ngờ đấy, đệ nhất mỹ nhân Tề Châu sớm đã động tình rồi.”
Vẻ mặt Hạ Ngữ không hề có gì thay đổi, thậm chí trong lòng cũng chẳng có chút ba động.
Những lời nói này không có bất kỳ tác dụng nào với nàng ấy.
Hạ Ngữ thản nhiên nói: “Tuyên cô nương, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
“Ta và...”
Lữ Thiếu Khanh cắt ngang lời Hạ Ngữ, vô cùng bất mãn, gào lên với Tuyên Vân Tâm: “Nữ nhân ngươi định làm gì?”
“Ngươi dám bất kính với tẩu tử ta sao?”
‘Tẩu, tẩu tử?”
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Toàn trường dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Hạ Ngữ.
Đệ nhất mỹ nữ Tề Châu đã lập gia đình?
Cho dù là Hạ Ngữ cũng bị câu tẩu tử của Lữ Thiếu Khanh làm cho đứng hình.
Tâm cảnh nảy sinh ba động, sắc mặt đỏ lên.
Tuyên Vân Tâm sửng sốt một chút, cười càng thêm vui vẻ.
“Haha, hóa ra là vậy sao?”
“Hóa ra Hạ Ngữ muội muội đã lập gia đình? Nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến rất nhiều người tan nát cõi lòng sao?”
Trong mắt Tân Chí một lần nữa hiện lên tia sát ý, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi là ai?”
“Ta à?” Lữ Thiếu Khanh vô cùng kiêu ngạo, ngông cuồng nói: “Ta tên Trương Chính, danh tính ca ta chắc chắn các ngươi từng nghe thấy, Trương Tòng Long.”
“Ca ta thích tẩu tử cả thiên hạ đều biết, sớm muộn gì tẩu ấy cũng là tẩu tử của ta, ta cảnh cáo đám người môn phái quỷ nghèo các ngươi, khách khí với tẩu tử ta một chút, nếu không ta không khách khí với các ngươi đâu...”
“Ngươi là Trương Chính?”
Tân Chí nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, ngữ khí bất thiện.
“Không sai.” Lữ Thiếu Khanh nói: “Chính là ta, đây là muội muội của ta, Trương Tiểu Lục.”
Phụt!
Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu bên cạnh không nhịn được phụt cười.
Ai đặt tên vậy?
Trương Tòng Long có muội muội tên như vậy sao?
Tiêu Y lại một lần nữa đỏ mặt, cúi đầu.
Ngay cả Hạ Ngữ cũng không kìm được, khóe miệng hơi giật giật.
Cái tên này, ai đặt thế?
Tân Chí không quan tâm điều này, hắn ta lạnh lùng hỏi: “Đệ đệ ta đâu?”
“Ai?”
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh giật thót nhưng ngoài mặt không đổi sắc.
“Đệ đệ ngươi ở đâu ngươi về nhà hỏi nương ngươi đi, ta không phải cha ngươi nên không biết.”
“Muốn chết!”
Tân Chí giận dữ, một cỗ uy áp khổng lồ đè về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh vô cùng thuần thục lướt đến bên cạnh Hạ Ngữ: “Tẩu tử, cứu ta!”
Ống tay áo của Hạ Ngữ nhẹ nhàng vung lên, uy áp của Tân Chí lập tức tiêu tán.
Trên mặt Hạ Ngữ lộ vẻ bất đắc dĩ, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Trương công tử, mong ngươi tự trọng.”
Lữ Thiếu Khanh đã lặng lẽ truyền âm, nói chuyện hắn và Tiêu Y đang giả mạo thân phận cho ba người Hạ Ngữ để bọn họ phối hợp.
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha nói: “Ngoại trừ tên Kế Ngôn kia, Tề Châu ngoài đại ca ta thì còn ai xứng với tẩu chứ?”
Biện Nhu Nhu tức giận tới mức cắn răng, hắn dám chiếm tiện nghi của sư tỷ, đúng là muốn giết hắn mà.
Tuyên Vân Tâm hứng thú hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi thật sự là Trương Chính?”
“Đệ đệ Trương Tòng Long?”
Lữ Thiếu Khanh ưỡn ngực, mặt mũi đầy tự hào, nói: “Không sai.”
“Nhìn dung mạo của ngươi cũng miễn cưỡng chấp nhận được, hay là, ngươi cùng ta trở về làm tẩu tử của ta đi.”
Tuyên Vân Tâm không để tâm mà hỏi: “Trương Tòng Long đâu?”
“Không phải cũng tới bí cảnh đấy chứ?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đương nhiên, nếu ngươi thức thời mau chóng rút lui đi, nếu không chỉ cần đại ca ta tới, các ngươi chết chắc.”
“Haha...”
Tuyên Vân Tâm bật cười, cười như nhánh hoa run rẩy, kiều diễm ướt át.
Ánh mắt của đám đệ tử Điểm Tinh Phái bị hấp dẫn, nhìn chằm chằm.
Ngay cả Lữ Thiếu Khanh cũng không kìm được nhìn thêm hai lần.
Nữ nhân này, là vưu vật.