Chương 85: Chiến đấu
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Trong lòng Hạ Ngữ nhịn không được có chút hoảng hốt.
Tuyên Vân Tâm nhìn thấy tầm mắt Hạ Ngữ rơi trên người đồng bọn, cười càng thêm vui vẻ.
"Hạ Ngữ muội muội, hình như đồng bạn của ngươi có chút vất vả."
"Có muốn đi giúp một tay không?"
Trong lòng Hạ Ngữ mặc dù có lo lắng này.
Hai người Phương Hiểu, Biện Nhu Nhu cùng lắm chỉ là cảnh giới Trúc Cơ kỳ, cho dù là Trúc Cơ hậu kỳ thì cũng vậy. Tiêu Y càng yếu hơn, chỉ là Luyện Khí kỳ.
Ba người liên thủ cũng không ngăn cản được hơn mười người của Điểm Tinh Phái vây công.
Nhưng mà người của Điểm Tinh Phái cũng chỉ dự định ngăn cản các nàng, chứ không hạ sát thủ với các nàng. Chỉ là như vậy, cũng đủ để cho các nàng có vẻ vô cùng cố hết sức.
Hạ Ngữ nhìn trong chốc lát, sau khi thấy rõ thế cục, biết các nàng còn có thể ngăn cản được một lúc.
Nàng lạnh lùng nhìn Tuyên Vân Tâm, chỉ có đánh bại Tuyên Vân Tâm trước mắt, nàng mới có cơ hội.
Vậy nên.
"Tiếp chiêu đi!"
Hạ Ngữ thản nhiên nói một câu, trường kiếm vung ra, trong phút chốc, trường kiếm như biến mất không thấy.
Trong tầm mắt của Tuyên Vân Tâm, không khí dường như có rung động nhè nhẹ. Làm cho nàng ta có một loại ảo giác, phảng phất như đặt mình trong một hồ nước.
Xung quanh đều là nước hồ khiến người ta hít thở không thông, hồ nước giống như bức tường cao sụp đổ, không ngừng đè xuống nàng ta, làm cho nàng ta khó có thể hô hấp.
Thật đáng sợ!
Tuyên Vân Tâm nhìn Hạ Ngữ, trong ánh mắt mang theo kiêng kỵ sâu sắc.
Mặc dù Hạ Ngữ chưa có kiếm ý, nhưng nhìn nàng hiện tại, cũng không kém bao nhiêu, nếu phải diễn tả thì trạng thái bây giờ của nàng chỉ như cách một tầng giấy, một khi đâm thủng, thì việc lĩnh ngộ kiếm ý sẽ thuận lợi tự nhiên như nước chảy thành sông.
Quả là nữ nhân đáng sợ, chẳng trách lại được người ta xưng tụng là người đứng thứ ba trong Tề Châu.
Tuyên Vân Tâm không chần chờ nữa, nhanh chóng ném ra một tấm linh phù màu vàng.
Bang!
Tiếng xé gió vang lên, phát ra tiếng tiếng sắt thép va chạm ở trong không khí. Một đợt dao động vô hình khuếch tán ra.
Làn da của Hạ Ngữ đối diện cảm nhận được một đợt hàn ý, nổi hết da gà.
Trong mắt Hạ Ngữ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Không nghĩ tới linh phù trong tay Tuyên Vân Tâm lại sắc bén như thế.
Tấm linh phù mà Tuyên Vân Tâm sử dụng này làm cho nàng cảm thấy như đang đối mặt với một thanh thần binh chém sắt như bùn.
Linh lực trong cơ thể Hạ Ngữ vận chuyển, trường kiếm sáng bóng trong tay chợt lóe.
Gợn sóng trong không khí nhất thời trở nên tấp nập, tựa như mặt hồ vừa có một trận gió thổi qua, rung động không ngừng.
"Đi!"
Sắc mặt Tuyên Vân Tâm hiện lên một tia ửng hồng, hét lớn một tiếng, linh phù biến mất, mang theo tiếng xé gió, đi thẳng về phía Hạ Ngữ.
"Phá!"
"Phá!"
Hai người không hẹn mà cùng hét lớn.
Công kích hai người phát ra hung hăng va chạm vào nhau.
Bùm bùm!
Trong không khí vang lên tiếng nổ mạnh.
Bởi vì những tiếng nổ mạnh này, linh khí xung quanh cũng trở nên cuồng bạo. Giống như từng trận gió lốc nổi lên, cát bay đá chạy, đôi bên đều không dễ chịu.
Cả hai liên tục lui về phía sau, mới hóa giải được thế công của đối phương.
Biểu tình của hai người càng thêm ngưng trọng.
Vừa rồi chỉ giao thủ hai hiệp, nhưng đều biết đối phương khó chơi.
Hai người không nói nhảm, tiếp tục phát động công kích.
Kiếm thế của Hạ Ngữ biến đổi, linh phù của Tuyên Vân Tâm vung lên.
Một bộ bạch y, mê đảo chúng sinh.
Một bộ hồng y, phong tình vạn chủng.
Hai người ngươi tới ta đi, ngươi truy ta đuổi, chiến đấu xung quanh bí cảnh chi tâm.
Tuyên Vân Tâm sử dụng linh phù có uy lực cực lớn, mỗi một lần nổ tung đều làm đất rung núi chuyển, trên mặt đất bị nổ ra vô số hố sâu, làm cho Hạ Ngữ không thể không cẩn thận đối ứng.
Hạ Ngữ cầm trường kiếm trong tay, kiếm pháp huyền diệu, dựa vào pháp thuật, khiến Tuyên Vân Tâm ăn không ít đau khổ.
Hai người tiến đánh thảo phạt, ngươi tới ta đi, chẳng mấy chốc đã giao thủ mấy chục hiệp.
Nhưng thực lực hai bên gần như tương đương, ai cũng không làm gì được ai.
Tuyên Vân Tâm nhìn Hạ Ngữ từ đầu đến cuối đều có biểu tình lạnh nhạt. Nàng ta nở nụ cười: "Hạ Ngữ muội muội, ngươi không lo lắng cho đồng bạn của ngươi sao?"
Sau đó, Tuyên Vân Tâm mấp máy môi truyền âm cho Tân Chí phía dưới, đôi môi đỏ mọng, vô cùng mê người.
Nhưng Hạ Ngữ không có lòng dạ nào thưởng thức loại hấp dẫn này.
Bởi vì dưới sự phân phó của Tân Chí, đệ tử Điểm Tinh Phái phía dưới đã tăng cường tấn công ba người Tiêu Y, Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu.
Ba người Tiêu Y vốn đã có chút cố hết sức, chỉ có thể bị động phòng thủ, không làm được gì.
Hiện giờ đệ tử Điểm Tinh Phái lại gia tăng cường độ tiến công. Linh phù cứ một tấm lại một tấm ném đến, hỏa cầu, gai băng, đao gió không ngừng công kích về phía các nàng.
Ba người đau khổ chống đỡ, lại không thể không liên tiếp bại lui.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì ba người cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Sau khi Hạ Ngữ nhìn thấy, sắc mặt không hề lạnh nhạt, mà mang theo vẻ giận dữ.
"Hèn hạ."
Tuyên Vân Tâm không tức giận, ngược lại đắc ý cười: "Đây chẳng qua là một loại thủ đoạn để giành được thắng lợi mà thôi. Muốn trách thì trách ngươi mang đến quá ít người đi."
Sau đó Tuyên Vân Tâm lại phát động tấn công, lúc này đây, Hạ Ngữ bởi vì phân tâm bởi tình huống ba người phía dưới, nàng bắt đầu rơi vào thế hạ phong.
Mà ở phía dưới, ba người Biện Nhu Nhu chịu áp lực rất lớn.
Điểm Tinh Phái không ngừng tấn công, làm cho ba người đều bị thương. Huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, linh lực vận chuyển trì trệ.
Bên ngoài cơ thể, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều có vết thương, máu tươi đầm đìa.