Chương 86: Chết tiệt!
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Biện Nhu Nhu cắn răng căm hận nói: "Chết tiệt."
Cái tên chết tiệt này chẳng những bao gồm kẻ địch trước mắt, mà cũng bao gồm cả Lữ Thiếu Khanh đã sớm biến mất không thấy đâu.
Đối với Lữ Thiếu Khanh, nàng ta có oán khí rất lớn.
"Sư tỷ mắt bị mù, vậy mà lại ký thác hy vọng ở trên người hắn. Hắn chính là một tên nhát gan, vừa lâm trận lại chạy trốn."
Trên mặt Phương Hiểu cũng lộ ra vẻ mê mang, Lữ Thiếu Khanh mạnh như vậy, nếu hắn ra tay, người trước mắt sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Cho dù là Tân Chí, cũng không thể là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng mà, vì sao hắn lại biến mất không thấy? Chẳng lẽ mình nhìn lầm hắn?
Tiêu Y thì lựa chọn tin tưởng Nhị sư huynh của mình.
Nàng nói: "Nhu Nhu tỷ tỷ, tỷ yên tâm, Nhị sư huynh sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu."
Biện Nhu Nhu nói: "Tiểu Y muội muội, đã đến lúc này rồi, muội còn tin hắn sao? Hắn nhất định đã chạy trốn rồi."
Trong lúc nói chuyện, một đao gió đánh úp tới, lao thẳng tới Tiêu Y.
Tiêu Y né tránh không kịp, mắt thấy sắp bị đao gió đánh trúng.
Phương Hiểu quát to một tiếng: "Tiểu Y muội muội, cẩn thận!"
Sau đó đẩy Tiêu Y ra, mà nàng thì né tránh không kịp, đao gió để lại một vết thương sâu có thể thấy xương trên vai nàng.
"Hiểu tỷ tỷ..."
Hai người vội vàng che chở Phương Hiểu, lần lượt lui về phía sau.
Đệ tử Điểm Tinh Phái tiếp tục từng bước ép sát.
Ba người rơi vào cảnh giới càng nguy hiểm hơn.
Đột nhiên, một thanh âm truyền vào tai Tiêu Y.
Tiêu Y nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, chỉ vào bên trái nói: "Chúng ta tới đó."
"Muốn đi sao?"
Tân Chí ở bên cạnh giám trận, thấy ba người muốn lui, lập tức ra tay chặn lại.
Tân Chí là cao thủ Kết Đan kỳ, ra tay nhanh hơn các sư đệ đồng môn.
Một tấm linh phù vung ra, trời quang vang lên một tiếng sét đánh, một tia chớp từ trên trời giáng xuống, lao thẳng vào ba người.
"Cẩn thận!"
Biện Nhu Nhu hét lớn một tiếng, trong tay xuất hiện một pháp khí hình mâm tròn ném lên không trung.
Một màng ánh sáng bao lấy ba người ở trong đó.
Thế tới của tia chớp hung mãnh, mang theo thanh thế dọa người rơi vào màng sáng.
Uỳnh!
Màng sáng lấp lóe hai lần, cuối cùng ầm ầm vỡ nát.
Pháp khí hình mâm tròn của Biện Nhu Nhu cũng rơi xuống theo.
Thế đi của tia chớp không giảm, tiếp tục rơi xuống phía ba người.
Biện Nhu Nhu phun ra một ngụm máu tươi, lại hét lớn một tiếng.
"Đi!"
Lại một pháp khí phòng ngự được tế xuất, lần nữa va chạm với tia chớp.
Uỳnh!
Pháp khí của Biện Nhu Nhu lại vỡ vụn.
Công kích của Kết Đan kỳ không phải là thứ Trúc Cơ kỳ có thể dễ dàng chống đỡ được.
Có điều qua hai lần ngăn cản, thế rơi của tia chớp đã suy yếu, đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng nguy hiểm vẫn còn đó.
Phương Hiểu cố gắng chống đỡ vết thương, hội tụ linh lực cuối cùng trong cơ thể, phát ra một kích cuối cùng vào không trung.
"Nỗ Phong Kích!"
Dưới sự khống chế của Phương Hiểu, pháp thuật do linh lực hội tụ nghênh đón tia chớp đang rơi xuống.
Uỳnh!
Cuối cùng cũng hóa giải được công kích của Tân Chí.
Nhưng thương thế của Phương Hiểu càng nặng thêm, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Đây chính là thực lực Kết Đan kỳ, chỉ một lần công kích đơn giản đã dễ dàng phế bỏ hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Tân Chí thấy thế, lạnh lùng lộ ra nụ cười mèo vờn chuột. Hắn ta bảo các sư đệ đồng môn đình chỉ tấn công. Đối phó ba người trước mắt, nếu như còn phải để các sư đệ ra tay, vậy cũng quá thấp kém rồi.
Hắn ta ngạo nghễ nhìn Tiêu Y, Biện Nhu Nhu, Phương Hiểu: "Thật ra chỉ cần các ngươi đầu hàng là được. Hô to một tiếng nhận thua, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi."
Biện Nhu Nhu cười lạnh: "Nằm mơ, loại nam nhân thối tha như ngươi. Nếu cùng cảnh giới, một mình ta cũng đánh được mười người."
Biện Nhu Nhu rất kiên cường, không nam nhân nào có thể khiến nàng chịu thua.
Tân Chí nghe vậy cười ha hả, giọng nói vô cùng đắc ý, nói: "Ha ha, cho dù ta hạ thấp cảnh giới, ngươi cũng sẽ không là đối thủ của ta."
"Ngươi thử xem?"
Toàn thân Biện Nhu Nhu cũng mềm nhũn, nhưng miệng vẫn cứng nhất.
Tân Chí lắc đầu, đang định nói chuyện thì Tiêu Y đứng ra.
Nàng cầm trường kiếm trong tay, vẻ mặt bi tráng nói với Tân Chí: "Ngươi có dám đè thấp cảnh giới rồi đánh với ta một trận hay không?"
"Ngươi?"
Tân Chí sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha.
"Một Luyện Khí kỳ nho nhỏ như ngươi mà cũng dám nói lời như vậy? Chán sống rồi sao?"
Tân Chí là cảnh giới Kết Đan kỳ, cho dù là đè thấp thực lực cảnh giới của mình, nhưng lý giải đối với pháp tắc đại đạo đã vượt xa Tiêu Y ở Luyện Khí kỳ.
Nếu thật sự đánh nhau, Tân Chí cảm thấy tiện tay vung lên là có thể đánh chết Tiêu Y.
Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu bị hành động của Tiêu Y làm cho kinh ngạc, vội vàng ngăn cản.
"Tiêu Y muội muội, không được."
"Ngươi không phải đối thủ của hắn, không nên xúc động."
Tiêu Y quay đầu nhìn Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu, hai nàng phát hiện Tiêu Y có vẻ như sắp khóc.
"Hai vị tỷ tỷ, không sao đâu."
Tiêu Y nước mắt lưng tròng.
Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu không hiểu ra sao.
Đây là sao vậy? Sợ sao?
Nhưng sợ thì không nên đứng ra khiêu chiến Tân Chí mới đúng.
Tiêu Y quay đầu cắn răng khẽ nói: "Ngươi sợ sao? Không dám à?"
"Sợ?" Tân Chí đầu tiên là cười to vài tiếng, sau đó lạnh lùng cười rộ lên:" Tân Chí ta cả đời không biết chữ sợ viết như thế nào."
"Nếu đã như vậy thì đừng nói nhảm nữa, đánh với ta một trận đi. Là nam nhân thì đừng dông dài. Đừng để cho ta xem thường ngươi."
Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu lại nhìn nhau, chần chừ nói: "Giọng điệu này có hơi quen."
Biện Nhu Nhu gật đầu cắn răng nói: "Bị tên hỗn đản đó làm hư rồi."
Tân Chí lạnh lùng nhìn Tiêu Y, mặc dù dáng vẻ của Tiêu Y khá thanh thuần đáng yêu, nhưng hắn ta cũng sẽ không vì vậy mà thương hại.
"Nếu ngươi đã muốn chết thì như ngươi mong muốn vậy."
Tiêu Y nói: Ta là Luyện Khí hậu kỳ, nếu ngươi dám đè cảnh giới xuống, ta có thể đánh nổ ngươi bất cứ lúc nào."
"Ha ha." Tân Chí lại cười ha hả, sau đó cười lạnh.
"Thật tốt, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người cuồng vọng như vậy, tiếp chiêu đi."