Chương 90: Tuyên Vân Tâm có chút hoảng
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Giọng nói của Tiêu Y mang theo sự tự hào nồng đậm: "Nhị sư huynh của ta thực sự là một người rất lợi hại và cũng rất khiêm tốn."
Biện Nhu Nhu trầm mặc, khó có thể tin, rồi lại không thể không tin.
Loại cảm giác này khiến trong lòng nàng rất khó chịu.
Phương Hiểu nói: "Được rồi, chúng ta tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi. Không chừng kế tiếp còn có ác chiến."
Tiêu Y cười rất vui vẻ, không hề lo lắng.
Nàng nói: "Hiểu tỷ tỷ, yên tâm đi, Nhị sư huynh đã ra tay, lần này sẽ không có gì ngoài ý muốn đâu."
Tiêu Y vô cùng tin tưởng Lữ Thiếu Khanh.
Một khi Lữ Thiếu Khanh ra tay, tuyệt đối sẽ không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào.
Biện Nhu Nhu cảm thấy như bị gai đâm, trong lòng thật sự chịu không nổi.
Nàng nói: "Vẫn là nhanh chóng khôi phục một chút đi. Trận pháp mặc dù đã bày ra, nhưng là một đại trận được bày ra vội vàng, ngươi cho rằng có thể chống đỡ bao lâu? Tân Chí kia là cao thủ Kết Đan kỳ, còn có rất nhiều đệ tử Điểm Tinh Phái, linh phù của bọn họ uy lực mười phần. Đại trận, không cầm cự được bao lâu."
Tiêu Y nói: "Yên nào, yên nào, Nhị sư huynh đã ra tay thì sẽ không có vấn đề gì đâu."
Phương Hiểu lại nói: "Tiểu Y muội muội, muội cảm thụ tình huống đại trận một chút đi?"
Tiêu Y nghe vậy, cẩn thận cảm nhận, khi nàng đến linh khí xung quanh dừng lại, dường như vận hành không thoải mái.
Nàng lập tức lo lắng: "Cái này, không phải thật sự có vấn đề chứ?"
Biện Nhu Nhu cười lạnh một tiếng: "Đã nói Nhị sư huynh của ngươi không đáng tin cậy, vẫn phải dựa vào chính chúng ta thôi. Cũng không biết sư tỷ thế nào..."
Cảnh Tiêu Y nắm chuôi kiếm, miệng phun máu tươi, bay vèo ra ngoài Hạ Ngữ đã nhìn thấy. Nàng cũng nhìn thấy Biện Nhu Nhu uể oải suy sụp, Phương Hiểu bị thương vô lực, còn Tân Chí thì chậm rãi tới gần các nàng, khiến cho ba người phải chật vật chạy trốn.
Tâm tình vốn bình tĩnh, cuối cùng cũng trở nên lo lắng. Phía dưới có biểu tỷ của nàng, sư muội của nàng. Họ đến đây để giúp đỡ nàng. Nếu như các nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng nàng sẽ áy náy cả đời.
Tuyên Vân Tâm nhìn thấy trên mặt Hạ Ngữ lộ ra vẻ khẩn trương. Nàng ta cười rộ lên: "Hạ Ngữ muội muội, ngươi còn muốn tiếp tục không? Dừng tay đi. Tặng bí cảnh chi tâm cho ta, các ngươi sẽ không có chuyện gì cả."
Hạ Ngữ lạnh lùng nói: "Đánh bại ngươi thì cũng như vậy."
Sau đó lại phát động tấn công một lần nữa.
Nhưng lúc này đây, Tuyên Vân Tâm nhận ra kiếm thế của Hạ Ngữ không giống với lúc trước.
Nhạy cảm phát hiện được điểm này, Tuyên Vân Tâm lựa chọn né tránh.
Hiện tại Hạ Ngữ đã bắt đầu rối loạn.
Không bằng tiếp tục né tránh, để cho tâm tình của nàng tiếp tục rối loạn, đến lúc đó thắng sẽ dễ dàng hơn.
Đây chính là Tuyên Vân Tâm, hiện thực, giảo hoạt, tận dụng mọi cơ hội có thể đạt được thắng lợi.
"Làm sao? Không dám đánh với ta sao?"
Tuyên Vân Tâm thấy thế càng thêm vui vẻ: "Hạ Ngữ muội muội, ngươi nhận thua đi."
Tuyên Vân Tâm tiếp tục đả kích Hạ Ngữ.
"Chỉ cần ngươi nhận thua, đồng bạn của ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì. Nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, đồng bạn của ngươi nhất định sẽ gặp nguy hiểm."
Hạ Ngữ hừ nói: "Ngươi không nên đắc ý quá sớm, ngươi muốn thắng, còn sớm lắm. Các nàng cũng sẽ không để cho ta thất vọng đâu."
"Vậy sao?"
Tuyên Vân Tâm nói: "Thế cục đã như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi còn có chuẩn bị gì phía sau? Đồng bạn của ngươi đã bị thương, chẳng lẽ ngươi ký thác hy vọng ở trên người nam nhân kia? Đáng tiếc, người khác không thấy..."
Nhưng mà, lời còn chưa nói xong, đã nghe đám đệ tử Điểm Tinh Phái nhao nhao kêu lên.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ta, ta nhìn không thấy."
"Đây là ở đâu?"
"Cứu, cứu mạng..."
Tuyên Vân Tâm biến sắc, vội vàng theo tiếng nhìn lại.
Thứ nàng ta nhìn thấy chính là một mảnh sương trắng bao phủ hết đôi bên vừa rồi còn chiến đấu với nhau lại.
Ngay cả Tân Chí cũng vậy, biến mất trong sương trắng, không thấy bóng người.
"Cái này..."
Tuyên Vân Tâm thông minh rất nhanh liền phản ứng lại.
"Trận pháp?! Nhưng cái này..."
Trên mặt Tuyên Vân Tâm lộ ra vẻ khiếp sợ.
"Là, là hắn?"
Nàng ta nhớ ra rồi.
Vị trí của trận pháp, chính là nơi lúc trước Lữ Thiếu Khanh tản bộ.
Hắn, bày trận từ khi đó sao?
Lúc ấy vốn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh đi bộ ở đó, giống như một tiểu dân chợ búa, không đáng nhắc tới.
Nhưng hiện tại xem ra, là nàng ta sai rồi. Nàng ta hoàn toàn nhìn lầm Lữ Thiếu Khanh.
Lặng yên không một tiếng động bố trí trận pháp, trong nháy mắt san bằng ưu thế nhân số của nàng ta. Tính toán của nàng ta nhằm vào Hạ Ngữ đã thất bại.
Vốn định lợi dụng ba người Tiêu Y để tạo thành áp lực cho Hạ Ngữ, kiềm chế Hạ Ngữ, giúp cho nàng ta có thể đánh bại Hạ Ngữ, đạt được thắng lợi.
Hiện tại, tính toán của nàng ta thất bại.
"Hắn rốt cuộc là ai?"
Tuyên Vân Tâm nhìn thẳng Hạ Ngữ.
Trong lòng nàng ta nhịn không được mà luống cuống.
Nàng ta đã quá khinh thường Lữ Thiếu Khanh.
Trên mặt Hạ Ngữ lộ ra nụ cười, nội tâm một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Nàng giảo hoạt cười, nói: "Hắn tự báo thân phận rồi mà, ngươi quên sao?"
"Đệ đệ Trương Tòng Long? Hay là sư đệ của Kế Ngôn?"
Tuyên Vân Tâm là một người thông minh, nhưng mà càng là người thông minh, suy nghĩ lại càng phức tạp.
Lữ Thiếu Khanh tự xưng là đệ đệ của Trương Tòng Long, sau lại còn nói là sư đệ Kế Ngôn.
Nhưng mà, thông qua quan sátm Tuyên Vân Tâm cho rằng Lữ Thiếu Khanh không phải đệ đệ của Trương Tòng Long, cũng không phải sư đệ Kế Ngôn. Nàng ta cho rằng Lữ Thiếu Khanh đang kéo da hổ dọa người. Vậy nên nàng ta cảm thấy hắn ta là một nhân vật nhỏ không học vấn không nghề nghiệp, không đáng coi trọng.
Nhưng sự xuất hiện của Mê Tung Trận này khiến Tuyên Vân Tâm biết nàng ta đã nhìn lầm người, coi thường Lữ Thiếu Khanh.
Nói cách khác, cái nhìn của nàng ta đối với Lữ Thiếu Khanh lúc trước đều là sai lầm.
Điều này nói rõ, thân phận mà Lữ Thiếu Khanh tự báo có thể là thật.
Là đệ đệ của Trương Tòng Long hay là sư đệ của Kế Ngôn đây?