Chương 96: Năm nay là năm tuổi của ngươi sao?
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
"Sao nữ nhân các ngươi lại thích mấy thứ nước hoa son phấn này nhỉ? Những thứ này có thể ăn sao? Thật là. Thân là tu sĩ nên lấy mục tiêu là tu hành để cố gắng tiến về phía trước, không nên trầm mê quá nhiều thứ khác. Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu sao?"
Lữ Thiếu Khanh ghét bỏ bỏ mấy thứ nước hoa son phấn này sang một bên, vừa nói với Tuyên Vân Tâm: "Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, chờ lát nữa ta sẽ trả lại cho ngươi mấy thứ này."
Lời này đúng lý hợp tình nghe vào trong tai Tuyên Vân Tâm giống như Lữ Thiếu Khanh hắn rất rộng lượng.
Nhưng lại làm Tuyên Vân Tâm tức đến khí huyết cuồn cuộn, lồng ngực buồn bực muốn hộc máu.
Cái tên đáng chết này. Tuyên Vân Tâm nghiến răng.
Hiện tại không thể nhúc nhích nhưng nàng ta rất muốn xông lên dùng miệng cắn chết tên vô sỉ này. Những thứ này rõ ràng là đồ của nàng ta, vậy mà lại nói sẽ trả lại cho nàng ta, làm như là ban đại ân cho nàng ta vậy.
"Đồ vô sỉ!"
Tuyên Vân Tâm mắng to: "Ngươi có gan thì thả ta ra rồi đánh một trận với ta đi."
Lữ Thiếu Khanh tìm ra một viên kẹo ở trong ngực.
Tri kỷ lột ra nhét vào trong miệng Tuyên Vân Tâm, trấn an nói: "Ngoan đừng nháo, rất nhanh sẽ tốt thôi."
"Phi!"
Tuyên Vân Tâm trực tiếp phun ra, hai mắt phun lửa.
Coi nàng ta là thứ gì vậy?
Còn không mắng được mấy câu, nàng ta đã nhìn thấy tay Lữ Thiếu Khanh lục lọi một hồi trong nhẫn trữ vật, lúc lôi ra lại là một bọc lụa màu hồng phấn.
Nhìn thấy cái bọc này, Tuyên Vân Tâm hoảng hốt...
"Không, không thể mở ra."
Tuyên Vân Tâm lo lắng kêu lên, giống như một con chim hoàng oanh hoảng hốt mở miệng. Trên mặt không có bất kỳ vẻ hấp dẫn nào, chỉ có vẻ hoảng hốt.
"Mau mau, trả về đi, không được động vào."
Lữ Thiếu Khanh là ai chứ, ngươi nói không động là không động sao?
Tuyên Vân Tâm phản ứng như vậy, ngược lại khiến Lữ Thiếu Khanh mừng rỡ.
"Chẳng lẽ, đây là bảo bối gì sao? Ai nha, ngươi thật là không tử tế mà, có thứ tốt còn muốn giấu đi? Nhỏ mọn như vậy làm gì?"
Sau khi nói xong, Lữ Thiếu Khanh liền cầm lên trên tay.
Đây là một gói hàng đã được bọc bó kỹ, bên ngoài bọc bằng lụa màu hồng phấn, không khác gì gói hàng mà người bình thường dùng.
Gói hàng không lớn, bằng phẳng, cầm trong tay ước lượng một chút, rất nhẹ.
Lữ Thiếu Khanh bắt đầu cởi nút thắt phía trên.
Tuyên Vân Tâm càng nóng nảy, thậm chí ngọ nguậy muốn tới ngăn cản Lữ Thiếu Khanh.
"Không thể mở, không được mở."
"Đừng nháo, hết đường rồi." Lữ Thiếu Khanh đúng lý hợp tình nói: "Hôm nay cho dù là Thiên Vương lão tử tới, ta cũng phải lấy. Đây đã là đồ của ta, ta cởi ra xem thì có sao chứ?"
Chẳng mấy chốc, nút thắt được buộc bằng hai góc của tấm lụa được mở ra, để lộ ra những gì bên trong gói.
"Cái này..."
Lữ Thiếu Khanh ngây dại.
Sắc mặt Tuyên Vân Tâm giống như một đóa hoa hồng tươi đẹp, kiều diễm ướt át.
Tuyên Vân Tâm cúi đầu, hận không thể chôn đầu vào đất, cắn răng, các loại cảm xúc thẹn thùng, phẫn nộ trong lòng lẫn lộn cùng nhau.
Lữ Thiếu Khanh nhìn cái yếm đỏ rực và quần lót trước mắt, trên mặt không nhịn được lộ ra một tia xấu hổ.
Trong không khí vô cùng yên tĩnh, bầu không khí có chút vi diệu.
Một hồi lâu, Tuyên Vân Tâm ngẩng đầu lên.
Thấy trên mặt Lữ Thiếu Khanh lộ ra một tia xấu hổ, lập tức chửi ầm lên.
"Hỗn đản, sắc lang, đăng đồ tử, vô sỉ, hạ lưu..."
Thân là nữ hài tử, nhất định phải chuẩn bị sẵn quần áo trong.
Dù cho thân là tu sĩ, bụi bậm không dính, không nhiễm phàm trần.
Nhưng nếu không thường xuyên thay đổi quần áo trong thì ít nhiều sẽ cảm thấy có chút không thoải mái.
Quần áo trong của Tuyên Vân Tâm bình thường chỉ dùng một cái bao đựng, thuận tiện lấy ra là có thể thay.
Không nghĩ tới lại bị Lữ Thiếu Khanh coi như bảo bối lôi ra ở chỗ này.
"Ta muốn giết ngươi."
Tuyên Vân Tâm phẫn nộ hô.
Vừa rồi đánh vào mông nàng ta, chiếm tiện nghi của nàng ta.
Hiện tại ngay cả quần áo trong của nàng ta cũng đều lấy ra, giống như nhìn hết thân thể nàng ta một lượt vậy.
Lữ Thiếu Khanh đợi Tuyên Vân Tâm mắng xong, không tức giận, tò mò hỏi:
"Ngươi bao nhiêu tuổi? Năm nay là năm tuổi của ngươi sao?"
Nhìn vẻ mặt tò mò muốn biết của Lữ Thiếu Khanh. Giống như biểu tình xấu hổ vừa rồi chỉ là ảo giác của Tuyên Vân Tâm.
"Phụt!"
Tuyên Vân Tâm rốt cục nhịn không được, bị Lữ Thiếu Khanh chọc tức đến nội thương, hộc máu.
"Ngươi, hỗn đản, đại hỗn đản!"
Lữ Thiếu Khanh bất bình, tức giận nói: "Không nói thì không nói, còn mắng chửi người?"
Chuyện này chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, Lữ Thiếu Khanh không thèm để ý. Tuyên Vân Tâm thì để ý, nhưng lại không có cách nào.
Sau đó Lữ Thiếu Khanh đặt quần áo trong của Tuyên Vân Tâm và son phấn nước hoa của nàng ta vào chung một chỗ.
Trong quá trình này, Tuyên Vân Tâm phát hiện lúc Lữ Thiếu Khanh cầm lấy quần áo trong của nàng, hắn chỉ cầm vải lụa màu hồng phấn bên ngoài, không đụng tới nửa điểm quần áo trong của nàng.
Đồ hỗn đản này!
Kế tiếp, vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh như thường, tiếp tục lục soát đồ đạc bên trong nhẫn trữ vật của nàng ta.
Đan dược, công pháp, dược liệu, khoáng thạch, thư tịch...
Chỉ cần cảm thấy hữu dụng, Lữ Thiếu Khanh đều cầm, không để lại cho nàng ta một chút nào.
Về phần thứ không đáng giá tiền, Lữ Thiếu Khanh không lấy, đều trả lại cho nàng ta.
Cuối cùng, Lữ Thiếu Khanh cực kỳ hài lòng, cười rất vui vẻ.
Hắn đặt nhẫn trữ vật lên tay Tuyên Vân Tâm, nghiêm túc nói với nàng ta: "Cầm lấy, sau này đừng để người khác lấy mất. Haiz, nhớ phải cẩn thận một chút, may mà ngươi đụng phải ta. Cũng chỉ có ta là lòng dạ thiện lương, nếu đổi lại là người khác, có lẽ đến cả quần ngươi cũng không còn đâu."