Chương 95: Rốt cuộc ngươi là ai
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Tuyên Vân Tâm không nghĩ Lữ Thiếu Khanh lại quyết đoán và kiên quyết như thế.
Không chút do dự, nói động thủ liền động thủ.
Nàng ta phẫn hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, ngươi khuyên bảo thêm một lúc nữa không được sao?
Ta chẳng qua là từ chối hai lần, ngươi liền dùng sức mạnh, ngươi rốt cuộc là hạng người gì chứ?
Tuyên Vân Tâm có chút sụp đổ.
Nam nhân trước mắt này trước mắt này thật đáng hận. Nàng ta hoàn toàn không có cách nào với hắn.
Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành một câu như vậy.
"Đồ hỗn đản."
Lữ Thiếu Khanh không để ý tới nàng ta, bạo lực xóa đi ấn ký của Tuyên Vân Tâm.
Mặt ngoài nhẫn trữ vật ảm đạm, điều này có ý nghĩa, không gian bên trong cũng bị thôn phệ, bị phá hư không ít.
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh đau lòng, bắt đầu thăm dò đồ đạc bên trong.
"Ô, linh thạch, trời ơi, không phải chứ, chỉ có từng này? Có hơn ba ngàn viên linh thạch hạ phẩm? Sao lại nghèo như vậy?"
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Quả nhiên là môn phái quỷ nghèo số một Yến Châu, còn nói là đệ tử thứ hai, vậy mà cũng chỉ có chút linh thạch này."
Lữ Thiếu Khanh một bên khinh bỉ, một bên lộ ra biểu tình ghét bỏ nhưng tay thì không ngừng lại, thu hết linh thạch của Tuyên Vân Tâm vào. Cuối cùng còn lắc đầu, tiếp tục khinh bỉ.
"Môn phái quỷ nghèo, nhất định là không có tiền đồ."
Bộ dáng kia khiến Tuyên Vân Tâm nghiến răng, được tiện nghi còn khoe mẽ.
Cả đời này nàng ta chưa từng gặp nam nhân nào đê tiện như vậy.
Ngươi có biết là ta đã mang tất cả linh thạch mình có dùng để chuẩn bị cho lần thăm dò này không?
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục lấy đồ từ trong nhẫn trữ vật ra.
"Linh phù, cũng không tệ, cầm đi bán đi. Này..."
Lữ Thiếu Khanh nhìn Tuyên Vân Tâm, đau lòng hỏi: "Ngươi chỉ có một tấm thần phù cấp 4 thôi sao? Hay là vừa rồi bị hủy hoại rồi?"
Mặt Tuyên Vân Tâm không chút thay đổi xoay đầu sang một bên, nàng ta không muốn nói chuyện.
"Không nói thì thôi, thật keo kiệt."
Sau đó tiếp tục tìm kiếm.
"A, trường kiếm cấp 3, có thể đưa cho sư muội."
"Quên đi, đồ sư muội không làm cho người ta yên lòng này, quá cùi bắp, còn chưa xứng dùng trường kiếm cấp 3..."
"Ồ, còn có một linh giáp, không ngờ cũng cấp 3."
"Nhưng mà, màu đỏ... Quên đi, cầm về xem rồi nói sau."
"Nếu mà sư muội muốn, thì miễn cưỡng thu của nàng chút linh thạch vậy..."
Nhìn trường kiếm, áo giáp của mình đều rơi vào trong tay Lữ Thiếu Khanh, Tuyên Vân Tâm tức đến nghiến răng.
"Trả lại cho ta."
Lữ Thiếu Khanh không nhìn, thản nhiên thu vào trong nhẫn trữ vật của mình, nhân tiện khinh bỉ Tuyên Vân Tâm một chút.
"Thanh cao ha, giả bộ làm sói đuôi to làm gì. Rõ ràng có linh giáp lại không dùng, cất trong nhẫn trữ vật, đáng đời ngươi bại dưới tay Hạ Ngữ sư tỷ."
Tuyên Vân Tâm thổ huyết.
Hận đến nghiến răng: "Nếu không phải ngươi hèn hạ đánh lén, nàng ta làm sao có thể đánh thắng ta?"
Trong lòng Tuyên Vân Tâm là hận ý ngập trời.
Bình thường giao thủ với Hạ Ngữ, nếu không có người khác nhúng tay, một khi thần phú cấp 4 của nàng ta được tế ra, Hạ Ngữ không chết cũng tàn phế.
Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh lại đột nhiên lao ra, nhân lúc nàng ta chưa chuẩn bị, tàn nhẫn cho nàng ta một kiếm.
Dẫn đến nàng ta rơi vào tình trạng này.
Nếu ngay từ đầu nàng ta biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, nàng ta sẽ dốc hết toàn lực giết chết Lữ Thiếu Khanh.
Tên này quá đáng ghét.
Tuyên Vân Tâm oán hận nói: "Tiểu nhân hèn hạ vô sỉ."
Lữ Thiếu Khanh không tức giận, hắn ngược lại rất thích xưng hô như vậy: "Cảm ơn khích lệ."
Thấy Lữ Thiếu Khanh không sao cả, Tuyên Vân Tâm cắn răng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta nói rồi, sư đệ của Kế Ngôn. Lăng Tiêu Phái đại danh đỉnh đỉnh, từng nghe qua chưa? Ta và chưởng môn rất thân thiết, nếu ngươi muốn gia nhập Lăng Tiêu Phái, ta có thể giới thiệu cho ngươi nha. Chưởng môn Lăng Tiêu Phái cũng phải cho ta vài phần mặt mũi."
Tuyên Vân Tâm không dám xác định thân phận thật sự của Lữ Thiếu Khanh.
Ngay từ đầu đã khẳng định thân phận Lữ Thiếu Khanh là giả, làm sao có thể là đệ đệ của Trương Tòng Long hoặc là sư đệ của Kế Ngôn được chứ?
Nhưng người bên mình lại lặng yên không tiếng động rơi vào trận pháp Lữ Thiếu Khanh bày ra, hắn lại còn nhân cơ hội đánh lén nàng ta.
Điều này khiến trong lòng nàng ta dao động, cảm thấy thân phận Lữ Thiếu Khanh có thể là thật. Bằng không sẽ không mạnh như vậy được.
Nhưng bây giờ, nàng ta lại bắt đầu dao động.
Tuyên Vân Tâm không có cách nào phán đoán nam nhân trước mắt rốt cuộc có lai lịch gì.
Là sư đệ của Kế Ngôn, đệ tử của Lăng Tiêu Phái?
Hay là đệ đệ của Trương Tòng Long, đệ tử của Quy Nguyên Các.
Lăng Tiêu Phái, Quy Nguyên Các tốt xấu gì cũng là một trong ba môn phái lớn ở Tề Châu, mạnh ngang như Điểm Tinh Phái. Làm sao có thể có đệ tử như vậy?
Hèn hạ xấu xa, vô sỉ hạ lưu.
Trừ phi mắt chưởng môn hai phái bị mù thì mới dám thu đồ đệ như vậy.
Thu đệ tử như vậy, có còn cần đến danh dự môn phái nữa hay không vậy?
Tuyên Vân Tâm rất thông minh, trong Điểm Tinh Phái nàng ta có biệt dang là Trí Đa Tinh (người đa mưu túc trí).
Chuyện nàng phán đoán rất ít phạm sai lầm, đối với phán đoán của nàng ta, bất kể là chưởng môn Điểm Tinh Phái, trưởng lão hay là đệ tử phía dưới đều mười phần tin phục đối với nàng ta.
Nhưng mà, bây giờ, Tâm Tuyên Vân rối loạn, nỗi đau nơi thức hải mang đến khiến nàng ta không thể bình tĩnh suy nghĩ. Nàng ta không dám khẳng định thân phận Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cũng mặc kệ chuyện này, hắn tiếp tục kiểm kê chiến lợi phẩm của mình.
Bàn tay to vung lên, một đồng bình bình lọ lọ xuất hiện.
Lữ Thiếu Khanh nhất thời nhíu mày.
Nơi này có bình ngọc cũng có bình gỗ bình thường.
Mở bình ngọc ra, bên trong là một ít đan dược.
Nhưng trong cái bình bình thường, vừa mở ra lại có một mùi thơm xông vào mũi, mặt mũi Lữ Thiếu Khanh lúc này tràn đầy ghét bỏ.