Chương 98: Chẳng lẽ hắn đã làm gì Tuyên sư tỷ rồi
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Mà Lữ Thiếu Khanh, một người khiêm tốn đến đáng sợ. Thực lực chân chính không có biểu diễn ra, khí tức trên người quá mờ mịt, ngay cả Hạ Ngữ cũng không dám phán đoán rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
Thế nhưng vừa ra tay, liền làm cho Tuyên Vân Tâm chịu thiệt thòi lớn.
Còn có thể lặng yên không tiếng động bố trí trận pháp, bảo vệ ba người Tiêu Y.
Hóa giải nỗi lo về sau của Hạ Ngữ.
Chưa khai chiến cũng đã chuẩn bị đường lui, giống như dự đoán được sẽ có loại tình huống này xảy ra.
Tâm tư kín đáo, mưu tính sâu xa.
Bỏ qua thực lực không nói, chỉ riêng là tâm tư, Hạ Ngữ đã cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đáng sợ.
Đại trận mà người như vậy bày ra, Hạ Ngữ không dám tùy tiện tiến vào.
Nhưng mà, Hạ Ngữ cảm nhận được đại trận vận chuyển dần trì trệ, xem ra Tân Chí và đệ tử Điểm Tinh Phái ở bên trong cũng đang dùng thủ đoạn bạo lực để đối phó đại trận.
Đại trận này hẳn là chống đỡ không được bao nhiêu thời gian nữa.
Lữ Thiếu Khanh bây giờ còn chưa trở về.
Hạ Ngữ nhảy lên một thân cây, ngồi xếp bằng xuống, vừa khôi phục vừa chờ đợi đại trận bị phá hoặc Lữ Thiếu Khanh trở về.
Về phần đi tìm Lữ Thiếu Khanh, Hạ Ngữ không có ý định đó. Chẳng may đụng phải chuyện xấu hổ, sẽ không tốt.
Tân Chí trong đại trận và các đệ tử Điểm Tinh Phái không ngừng tiến công.
Đại trận Lữ Thiếu Khanh bày ra cuối cùng chống đỡ không nổi.
Khi một đợt linh khí khổng lồ khuếch tán ra bốn phía, sương trắng phiêu tán, đại trận cuối cùng cũng bị phá.
"Ha ha!"
Tiếng cười đắc ý của Tân Chí vang lên: "Chỉ là một trận pháp mà cũng muốn ngăn được ta? Ba nha đầu thối các ngươi, chịu chết đi."
Tân Chí lại xuất hiện tại chỗ, nhìn chằm chằm ba người Tiêu Y.
Đệ tử Điểm Tinh Phái cũng chậm rãi vây lại, mắt lộ ra hung quang.
Trận pháp phản phệ, không phải dễ dàng hóa giải như vậy, bởi vậy bọn họ đã phải ăn không ít đau khổ ở trong đại trận, trong lòng nghẹn một bụng tức giận.
Trong lòng nghẹn khuất thì cần phát tiết một phen.
Không ít đệ tử Điểm Tinh Phái cầm linh phù, chuẩn bị ra tay với ba người Tiêu Y.
Ba người Tiêu Y như lâm đại địch.
Tân Chí cười lạnh không thôi: "Nha đầu thối, đúng là biết trốn đấy. Lần này xem các ngươi còn trốn thế nào?"
Tiêu Y nói: "Bại tướng dưới tay mà cũng dám chít chít meo meo?"
Tiêu Y khiêu khích, Tân Chí lại bùng nổ.
"Đáng chết, nha đầu thối này, ngươi chết chắc rồi. Nói cho ngươi biết, hôm nay ai tới cũng không cứu được ngươi. Hôm nay ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh."
"Vậy sao?"
Thanh âm Hạ Ngữ truyền đến từ phía sau Tân Chí.
"Tân công tử, khẩu khí thật lớn."
Thân thể Tân Chí cứng đờ, gian nan quay đầu lại, thấy Hạ Ngữ từ trên một thân cây bay xuống.
Áo trắng bồng bềnh, giống như tiên tử trong rừng.
Đối mặt với Hạ Ngữ bồng bềnh tới. Tân Chí giống như một con chuột gặp thiên địch, lông tơ cả người đều khẩn trương mà dựng thẳng.
Giữa hắn ta và Hạ Ngữ chênh lệch vài cảnh giới.
Đánh nhau, một tay của Hạ Ngữ đã có thể trấn áp hắn ta.
Ánh mắt hắn ta lướt qua khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Ngữ, rơi xuống nơi Hạ Ngữ và Tuyên Vân Tâm đã chiến đấu.
Sư tỷ của hắn ta, Tuyên Vân Tâm đã không biết tung tích, không biết sống chết.
Tân Chí càng thêm khẩn trương.
Ngay cả Tuyên Vân Tâm Kết Đan tầng 8 cũng không phải là đối thủ của Hạ Ngữ, hắn ta lại càng không cần phải nói.
Mà Biện Nhu Nhu nhìn thấy Hạ Ngữ, lại hưng phấn hẳn lên.
"Sư tỷ, tỷ thắng?"
Hạ Ngữ mỉm cười gật đầu.
"Thật tốt quá!"
Ba người Biện Nhu Nhu vui vẻ ôm nhau.
Giây tiếp theo.
"Nhị sư huynh đâu?"
"Tuyên sư tỷ đâu?"
Thanh âm của Tiêu Y và Tân Chí đồng thời vang lên.
Trong sân, duy chỉ không thấy Lữ Thiếu Khanh và Tuyên Vân Tâm.
Hạ Ngữ không nói lời nào, ánh mắt dừng ở một phương hướng.
Ánh mắt mọi người cũng di chuyển theo nàng.
Sau đó mọi người liền thấy Lữ Thiếu Khanh thảnh thơi đi ra từ trong rừng rậm.
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh thỏa mãn, bước đi hình chữ bát (八), bộ dáng kia hiển nhiên giống một hoàn khố công tử, ăn uống no đủ, thích ý đi khỏi thanh lâu. Nếu trong miệng ngậm thêm một cây tăm, thì càng giống.
"Ơ, tất cả mọi người đều ở đây à."
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi ra, cười híp mắt giơ tay với mọi người.
"Nhị sư huynh!"
Tiêu Y thấy Lữ Thiếu Khanh, trái tim đang treo lại trở lại trong bụng.
Muốn chạy lên phía trước, nhưng bởi vì bị thương nên chỉ có thể từ bỏ.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh để ý tới thì nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Tân Chí.
Ánh mắt Tân Chí vẫn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung dường như muốn tóe ra vô số tia lửa.
"Tuyên sư tỷ đâu?"
Lữ Thiếu Khanh lười biếng nói: "Ngươi hỏi cha mẹ nàng đi, ta cũng không phải cha nàng."
Câu trả lời này và câu trả lời cho tung tích của Tân An giống nhau như đúc.
Trên mặt Tân Chí hiện đầy sát ý lành lạnh.
"Ngươi đang muốn chết."
Lữ Thiếu Khanh đi tới bên cạnh Hạ Ngữ, vẻ mặt khiêu khích đi nói: "Ngươi muốn giết ta? Ngươi đã hỏi qua Hạ Ngữ sư tỷ chưa?"
Kéo Hạ Ngữ đến làm lá chắn nhưng một chút ngượng ngùng cũng không có.
"Không biết xấu hổ."
Biện Nhu Nhu phía bên này lại là người không nhịn được trước, nàng khinh bỉ nói một câu.
Tân Chí tức chết, khí thế cả người tăng vọt, đằng đằng sát khí: "Ngươi có dám ra đây đánh một trận với ta không? Cuộc chiến sinh tử!"
"Ồ, ngươi không lo lắng cho Tuyên sư tỷ sao?"
Hơi thở Tân Chí trì trệ như một quả bóng bị đâm thủng, nhanh chóng nhụt chí.
"Tuyên sư tỷ rốt cuộc ở nơi nào? Nói cho ta biết?"
"Bên kia kìa." Lữ Thiếu Khanh chỉ về phía Tuyên Vân Tâm nói: "Nhưng ngươi không cần lo lắng đâu, nàng ta không sao. Ta đã giúp nàng giảm bớt một ít gánh nặng, không cần cảm ơn."
"Chết tiệt!"
Cho dù là Tân Chí hay là đệ tử Điểm Tinh Phái đều không nhịn được hô to trong lòng.
Bộ dạng của ngươi nhìn thế nào cũng không giống như là trợ giúp Tuyên sư tỷ.
Tân Chí thấy Lữ Thiếu Khanh như vậy, trong lòng càng lo lắng.
Mẹ nó, chẳng lẽ tên hỗn đản này làm gì Tuyên sư tỷ rồi?
Tân Chí không nói hai lời, nhanh chóng chạy về phía Tuyên Vân Tâm.