Chương 106: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Cắn câu

Phiên bản dịch 7104 chữ

Lúc này sắc trời đã nhá nhem tối, nhưng ngọn đèn trên phố chợ 76 vẫn luôn sáng, chiếu sáng toàn bộ khu chợ như ban ngày.

Phố chợ là linh hồn của chợ số 76. Rất nhiều thứ ở đầm Vân Mộng được bày bán ở đây.

Có thể nói, nếu không có phố chợ thì sẽ không có một thành phố nhỏ như chợ 76.

Mà cũng chính vì phố chợ quá quan trọng nên an ninh ở đây rất mạnh.

Ở đây cứ mười bước có một trạm gác, thường xuyên có cảnh sát đạn đã lên nòng đi tuần tra.

Tô Bạch chỉ vào một cây dược liệu màu tím hỏi ông chủ quầy hàng: “Ông chủ, tử tâm lan này giá bao nhiêu?”

“Đây là dược liệu linh năng cấp D, mỗi cây bảy ngàn.” Ông chủ nhìn thấy bộ dạng trẻ tuổi của Tô Bạch thì lười biếng đáp.

Kiểu thanh niên này, hắn đã gặp rất nhiều rồi, nói chung là đến xem cái mới, nhưng lại không có tiền, cho nên hắn đương nhiên không có hứng thú.

“Ồ, cái này thì sao?” Tô Bạch hỏi, chỉ vào một gốc cây bên cạnh.

Ông chủ thấy vậy có chút nóng nảy, nói: “Buội cây này là Bạch Lý Tâm, một vạn một buội.”

“Được.” Tô Bạch gật đầu rời đi.

Ông chủ quầy hàng thấy hắn rời đi, bật cười một tiếng, lại tiếp tục đợi những vị khách khác.

Sau khi Tô Bạch rời đi, hắn đi dạo ở chợ.

Mặc dù nói là đi dạo, nhưng hắn không mua gì cả, hắn chỉ đi một cách có ý thức về một hướng.

Mà hướng di chuyển chính là vị trí của người đàn ông trung niên kia.

Người đàn ông trung niên cũng chính là La Lâm, đã ngồi xe đến đây.

Và hắn đã luôn dõi theo sau lưng của La Lâm.

Chẳng qua là hắn luôn giữ khoảng cách hơn 300 mét với đối phương.

Đã có sáu điểm thuộc tính cho cảm giác dã thú, Tô Bạch có thể dễ dàng dùng cảm giác khóa chặt người thường cách xa 300 mét.

Chẳng qua là không dễ dàng gì để ra tay ở phố chợ số 76.

Những cảnh sát kia chưa tính là gì, hắn có thể dễ dàng tránh khỏi tầm mắt của họ.

Tuy nhiên,ở trong bóng tối, Tô Bạch lại cảm giác được rằng có ít nhất năm người trong khu chợ này giống như khí tức Lý Thanh Trúc hồi đó.

Đó là Linh Mẫn Năng Giả, đều là Người linh năng cấp D.

Đó là trong lúc Tô Bạch đang đi dạo quanh cửa hàng, hắn đột nhiên nhìn về phía một người ở quầy hàng xa xa, La Lâm đang ở trong quầy hàng và đang thảo luận về giá cả với một người bán hàng.

Hắn có thể thấy đối phương đang cầm trên tay một viên đá màu xhắnn ra ánh sáng nhạt.

Tô Bạch biết viên đá này, vài ngày trước, hắn đã xem qua tất cả các tài liệu về khoáng sản linh năng, dã thú và dược liệu linh năng ở đầm Vân Mộng nên đã ghi nhớ.

Viên đá đó có tên là Lam Tâm Phách, nó là vật liệu cấp S, trong đó chứa rát nhiều nguyên tố nước A43, có tác dụng giữ ẩm cho cơ thể con người rất tốt, chủ yếu được sử dụng ở những nơi công cộng.

Giống như kiểu ngành bất động sản của tập đoàn Vân Gian cần loại khoáng thạch này nhất.

Do đó, mỗi mảnh đá quý này đều có giá trị xa xỉ.

So với những viên kim cương chỉ có nguyên tố carbon, không biết nó quý hơn bao nhiêu lần.

Thấy vậy, Tô Bạch lập tức hiểu được tại sao đối phương lại tới chợ này.

Sau đó, hắn nhìn điện thoại trên quầy, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra gọi.

...

“Mười triệu?” Chủ quầy hàng nhìn La Lâm, cười chế nhạo: “Ta khuyên các ngươi tìm người khác mua đi, ngươi cho rằng của ta là nguyên tố cacbon sao? Đi nhanh chút đi...”

Nghe được lời này của hắn, La Lâm cũng không tức giận, cười nói: “Tuy Lam Tâm Phách của ngươi rất lớn, thế nhưng trong đó có quá nhiều tạp chất, trị giá 10 triệu không hơn.”

“Ha ha, phải không? Vậy thì ngươi đi đến những nhà khác đi.” Chủ quầy hàng nghe vậy thì mặt vô cảm, căn bản là không hề có động thái gì.

Hắn không phải là mấy người người thu mua dược liệu kém cỏi đâu, haha, làm sao hắn có thể bị doạ trước trò bịp bợm này.

“Ting ting ting……”

Cũng đúng lúc này, chuông điện thoại di động của chủ quầy hàng đổ chuông, hắn nhận điện thoại.

“Alo, ngươi là ai? Ồ, được rồi, miễn là ngươi tới lấy được dược liệu, ta có thể lấy nó. Ngươi tìm hắn? Đợi tí.”

“Tìm ngươi.” Chủ quầy đưa điện thoại cho La Lâm.

La Lâm nghe vậy thì nụ cười trên mặt chợt biến mất, lông mày hơi nhíu lại.

Nhưng hắn vẫn bắt máy.

“Alo, ai đấy?” Hắn hỏi đầu dây bên kia.

“Chỗ của ta có một khối nguyên thạch Lam Tâm Phách, ngươi có muốn không? Mật độ là 3.736, trọng lượng là 3038 gram, nguyên tố nước A43 là 70.000.” Một giọng nói hơi khàn vang lên từ phía đối diện.

Nghe thấy lời nói của đối phương, lông mày của La Lâm nhíu lại, với kinh nghiệm nhiều năm của mình, từ số liệu đối phương đưa ra, chất lượng của khối nguyên thạch này rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả của chủ quầy này.

Hơn nữa, hắn chắc chắn có thể số liệu của đối phương tuyệt đối không phải là giả.

“Bao nhiêu tiền?”Hắn hỏi dò.

“Mười triệu.” giọng bên kia đáp.

Nghe được lời nói của đối phương, La Lâm nở nụ cười trên mặt.

Người này rõ ràng là không thể xuất hiện, bằng không, đối phương trực tiếp bán ở phố chợ chẳng phải tốt hơn sao?

Dù sao thì loại đá này tuỳ tiện

Rõ ràng, người này, tám chín phần mười là một thợ săn đầu người.

Hơn nữa hắn vẫn là một thợ săn đầu người mới, người không có cách nào để tiêu thụ tang vật.

“Quá cao.” La Lâm làm ra vẻ không thèm để ý đáp: “Với giá này thì không thể bán được đá quý này.”

Nói xong, bên kia lại trầm mặc.

“Ngươi trả bao nhiêu tiền?” Một lúc sau, người bên kia thương lượng.

Nghe được lời của hắn, trên mặt La Lâm nở nụ cười nói: “Khối đá quý này là của ngươi, hay là ngươi ra giá thì tốt hơn.”

Ông chủ quầy hàng bên cạnh nghe thấy lời của hắn thì làm vẻ mặt khinh thường.

Loại kỹ xảo mặc cả này, hắn đã dùng đến mốc rồi.

Trong nhiều giao dịch, đặc biệt là những giao dịch không rõ ràng về giá cả, ai ra giá thì người đó sẽ gặp bất lợi và trực tiếp mất đi thế chủ động.

Đây là một kỹ thuật mặc cả điển hình.

Rất cũ nhưng lại rất hữu dụng.

“Tám triệu.” Bên kia chần chừ một chút mới nói.

“Vẫn hơi cao.” La Lâm thở dài, nghiêm túc nói: “Chà, vậy thì bảy triệu đi, cái giá này rất sát giá thị trường rồi.”

Hiện giờ hắn mới biết giá của đối phương là 8 triệu, vậy nên hắn sẽ ép xuống 1 triệu.

Nói như vậy cũng có thể bán xong.

Dù sao thì đối phương cũng đã bỏ hai triệu lợi nhuận, lợi nhuận một triệu cũng có thể được bỏ.

La Lâm là một người rất thành thạo trong việc mặc cả, có rất nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế và giao dịch.

Hắn không ép xuống mức thấp nhất là 6 triệu, bởi vì nó có khả năng trực tiếp phá vỡ lợi nhuận của đối phương và trực tiếp đổi sang người mua khác.

Cho nên hắn đã bỏ ra 7 triệu, một mức giá vừa tầm với ranh giới cuối cùng của người ta.

Hắn chắc chắn rằng đối phương sẽ chấp nhận mức giá đó.

“Được rồi, ta có thể giao dịch ở đây, tại quán bar Lão Ngư Đầu của khu C trong vòng một giờ.” Bên kia đồng ý thì lập tức cúp điện thoại.

Nghe thấy đối phương cúp điện thoại dứt khoát như vậy, trong lòng La Lâm cảm thấy có chút hối hận, cảm thấy mình vẫn nên trả xuống khoảng 500.000 đến 1 triệu.

Nhưng hối hận cũng vô ích, hắn lắc đầu, đưa điện thoại cho chủ quầy rồi cười nói: “Lần sau sẽ tới tìm ngươi.”

“Ha ha.” Chủ quầy ngoài cười nhưng trong không cười, phớt lờ đối phương.

Hắn là một tay lọc lõi, những thứ của hắn là thứ mà người khác rất muốn, vì vậy đương nhiên hắn không quan tâm đến một vị khách như La Lâm.

Ở chợ của người bán, cơ bản là không cần phải nhìn sắc mặt của người ta.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    37

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!