Chương 107: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Giết người lúc đêm đen gió lớn

Phiên bản dịch 7500 chữ

Tô Bạch cúp điện thoại, sau đó lập tức đi về phía khu C.

Khu C cách nơi này không xa, hắn không mất nhiều thời gian để đến đó.

Vừa rồi chính là hắn đã gọi điện thoại cho chủ quầy.

Nhưng hắn không có bất kỳ nguyên thạch Lam Tâm Phách nào.

Cảm giác linh năng thực vật của hắn có thể cảm giác thực vật, nhưng không cảm giác được khoáng vật.

Cho nên trừ khi hắn giết người sống lại trong thời gian tới, cảm giác linh năng khoáng vật

Đây chính là sự thật.

Nguyên thạch Lam Tâm Phách đắt như vậy vì nó vô cùng hiếm.

Nếu như ai cũng có được nó, cấm địa này đã trở nên điên cuồng từ lâu rồi.

Thật ra dược liệu cũng giống như vậy.

Ngoại trừ một số người hái thuốc rất có kinh nghiệm, những người bình thường rất khó kiếm được dược liệu linh năng số lượng lớn.

Sở dĩ Tô Bạch và Lão Miêu trong thời gian ngắn có thể thu được hàng triệu dược liệu không phải đến từ việc hái dược liệu, mà là săn đầu người, lấy dược liệu từ bọn họ.

Số liệu vừa nãy Tô Bạch nói về Lam Tâm Phách chỉ là hắn nói bừa thôi.

Hắn đã biết số liệu của Lam Tâm Phách từ lâu, sau đó chuyển đổi nó trong đầu, hắn có thể trực tiếp tạo ra một số liệu có thể thuyết phục được nhân sĩ chuyên nghiệp.

Cái này chỉ cần kiến ​​thức vật lý phổ thông là có thể dễ dàng chuyển đổi.

Đương nhiên, có một lý do khác để La Lâm tin tưởng như vậy.

Hắn đang nói về làm ăn, mà thứ mà Tô Bạch muốn là mệnh của hắn.

Nếu không có lòng tính toán đương nhiên sẽ rơi vào bẫy.

Không mất nhiều thời gian để Tô Bạch đến Lão Ngư Đầu ở khu C.

Lão Ngư Đầu là tên một quán rượu từng rất nổi tiếng trước đây.

Nhưng năm năm trước, quán rượu này có một nhóm săn đầu người hoạt động và bị cảnh sát và quân đội bao vây.

Những kẻ săn đầu người bên trong đều đã bị bắn chết.

Mà quán rượu Lão Ngư Đầu cũng vì chuyện này mà bị phong tỏa, nơi này thậm chí còn có chuyện ma quỷ lộng hành để ban đêm không ai lui tới đây.

Trên thực tế, điều mà những người khác không biết là chuyện ma quỷ lộng hành ở đây cũng là do một số săn đầu người làm.

Những gì bọn họ đã làm là biến nơi này thành một nơi khiến người khác sợ hãi, trở thành một nơi giao dịch hắc ám thật sự.

Đó là lý do tại sao, La Lâm tin vào lời của Tô Bạch, cảm thấy đối phương là một kẻ săn đầu người thật.

Sau khi Tô Bạch đến đây, hắn cảm giác được rằng La Lâm và hai vệ sĩ của hắn đang ở đây.

Hắn thậm chí còn cảm giác được có hai người đang ẩn nấp trong con hẻm bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm bọn họ.

Tô Bạch nhìn một chỗ, sau đó trên mặt dần hiện ra một cái mặt nạ vặn vẹo màu đỏ đen.

Sau đó hắn rút lui và biến mất trong bóng tối.

“Lão Hồ, tối nay có muốn đến khu H chơi không?” Tiếng thì thầm của một người đàn ông vọng ra từ trong ngõ hẻm.

“Đi tiệm cũ nhà kia sao? Ta đã thử hết tiệm cũ nhà đó rồi. Để ta nói cho ngươi biết, gần đây có một tiệm mới rất tốt, trong đó đều là những cô nàng mới tới, kỹ thuật rất được ca tụng, món mì hải sản của các nàng ở đó làm ăn rất ngon.”

“Thật không? Vậy thì ta phải đi thử một chút.”

“Vậy thì ngươi phải biết tiết chế nha, nếu không lúc làm việc sẽ biến thành tôm chân mềm đó.”

Nói đến đây, cả hai đều hiểu lòng nhau, cười thầm.

Nhưng cũng chính lúc này, bọn họ đột nhiên cảm giác được một đau nhói trên cổ, hai mắt tối sầm lại, ngã xuống đất mềm nhũn như tôm chân mềm.

Tô Bạch nhìn hai người bọn họ, cau mày nhìn chỗ phình ra bên hông của đối phương.

Sau đó, hắn khẽ vén quần áo của hai người họ lên.

Ngay lập tức hai khẩu súng lục đen khịt xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn thấy khẩu súng lục này, sắc mặt Tô Bạch lập tức lạnh lẽo, trong tay xuất hiện một cái gai nhọn, lập tức đâm vào trái tim của hai người bọn họ.

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Hầu Vĩnh Đạo, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, thể chất +1.”

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Phương Đỗ, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, cảm giác +1.”

Cảm nhận được hai tin tức truyền đến.

Tô Bạch cất Ma Thiết đi, cởi quần áo của một người chết, bọc một cục đá trên mặt đất, đi về phía La Lâm.

“Tiểu huynh đệ, mặt nạ của ngươi không tồi nhỉ, mua mặt nạ ở đâu vậy?” La Lâm nhìn thấy Tô Bạch, nhìn mặt nạ của đối phương, lập tức nở nụ cười.

Nghe vậy, ánh mắt Tô Bạch lạnh lùng nhìn đối phương.

La Lâm không phát hiện ra điều này, chỉ nhìn chằm chằm vào viên đá trong tay Tô Bạch, sau đó hơi sửng sốt, tại sao hắn lại cảm thấy tấm vải bọc viên đá rất quen thuộc nhỉ?

Cũng chính lúc hắn đang ngớ ra thì Tô Bạch vừa di chuyển bước chân, bất ngờ áp người về phía trước, hòn đá trong tay đập vào trên đầu tên vệ sĩ bên cạnh, đập ra một lỗ trên đầu tên vệ sĩ.

Sau đó, trước khi một tên vệ sĩ khác kịp phản ứng, viên đá trên tay của hắn đã đập mạnh vào mặt của đối phương.

Ngay lập tức, vệ sĩ ngất xỉu.

Sau khi làm xong, Tô Bạch ném cục đá trong tay xuống đất, bắt lấy tay của La Lâm đang móc chỗ thắt lưng, dùng sức cực mạnh lấy ra khẩu súng lục, kéo chốt an toàn, dùng họng súng đen ngòm dí vào trên trán của La Lâm.

“La Lâm, phải không?” Hắn thản nhiên hỏi.

Thân thể La Lâm khẽ run lên, nhìn cục đá trên mặt đất sợ hãi nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi muốn cái gì? Ta đều đưa cho ngươi.”

Lúc này trong lòng hắn sinh ra dự cảm không lành.

Lần này, đối phương rõ ràng là đang hướng đến hắn.

Thứ trên mặt đất hoàn toàn không phải là nguyên thạch Lam Tâm Phách gì hết, nó chỉ là một viên đá tiện tay là có thể nhặt được bên đường.

Hơn nữa, điều khiến hắn rùng mình hơn nữa là tấm vải bọc đá, hắn cũng nhận ra đó là quần áo của người trong bóng tối.

Tô Bạch liếc nhìn La Lâm, sau đó giày lần lượt giẫm lên cổ của hai tên vệ sĩ.

Trong tích tắc, tiếng nứt xương vang lên.

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Đoạn Mai Vân, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, nhanh nhẹn +1.”

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Uông Lai Niên, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, tinh thần +1.”

Không lâu sau, hai thông tin được truyền đến.

Tô Bạch biết rằng hai người đã chết.

Sức mạnh của hắn bây giờ là 7 điểm, cộng với 3,5 tăng thêm của mặt nạ, tổng cộng là 10,5 điểm.

Dùng chân đạp vỡ khớp xương trên cổ một người thật dễ dàng.

“Bây giờ ngươi có thể kêu, thế nhưng cũng không còn mệnh.” Sau khi giết chết hai người, Tô Bạch nhìn vẻ mặt kinh hãi của La Lâm, thản nhiên nói.

La Lâm nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của đối phương, đột nhiên cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo thấu xương.

Hàn ý này nói cho hắn biết nếu hắn thật sự kêu lên, hắn nhất định sẽ chết ở đây.

Hơn nữa, sự quyết đoán khi giết người của đối phương vừa nãy cũng nói cho hắn biết đối phương không phải đang nói đùa.

“Tiểu… Đại ca, ngươi muốn cái gì cũng được… Ta đều có thể cho ngươi… Ta hiện tại có thể cho ngươi 10 triệu.” Hắn run rẩy nói với Tô Bạch.

Tô Bạch nhìn đối phương, trong lòng sinh ra cảm giác kinh tởm.

Cái loại phế vật sợ chết này thật sự đã hại chết cha mẹ hắn, còn hại cả hắn.

Nếu không phải vì hắn sống lại, hắn thậm chí sẽ không có cơ hội báo thù.

“Câm miệng đi.” Tô Bạch dí mạnh họng súng vào miệng La Lâm, giọng nói lạnh lùng.

La Lâm hoảng sợ nhìn khẩu súng trong miệng, đột nhiên không dám có bất kỳ động tác gì.

Sau đó, Tô Bạch tìm một chỗ ngồi xuống, không nói thêm câu nào nữa.

Hai người giữ nguyên vị trí trong nửa giờ giống như tượng đất.

“Xem ra không có người sống lại xuất hiện.” Tô Bạch liếc nhìn thi thể trên mặt đất, cảm thấy có chút đáng tiếc.

Kể từ khi giữ thi thể của Đinh Tuấn, hắn đã nghiện việc thủ thi.

Nhưng thật đáng tiếc là không phải mọi cỗ thi thể đều sẽ trở thành người sống lại.

Tô Bạch trong lòng thở dài một hơi, cầm lấy súng chĩa vào đầu La Lâm, chỉ vào làn xe benz bên cạnh: “Vào đi!”

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    35

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!