Chương 119: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Quá khứ của Triệu Không Thanh

Phiên bản dịch 7212 chữ

“Ngươi chuẩn bị xong chưa?” Tô Bạch giơ ống tiêm, nhìn về phía Triệu Không Thanh hỏi.

Bên trong ống tiêm phát ra một luồng ánh sáng tím, còn có đầu người nhỏ ở bên trong lắc lư xung quanh.

Phảng phất như một đám quỷ kêu rên bên trong, làm cho trong lòng người cảm thấy có chút bất an.

Nhìn thấy một màn này, Triệu Không Thanh trầm mặc một hồi, sau đó khẽ cắn môi, đặt cánh tay lên rễ một gốc cây, duỗi ra: “Tới đi.”

Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn về những nơi khác, không nhìn ống tiêm.

Tô Bạch thấy thế thì lấy ra băng cao su đã được chuẩn bị sẵn cột vào trên cánh tay Triệu Không Thanh, sau đó đưa ống tiêm vào trong tĩnh mạch của Triệu Không Thanh.

Sau đó từ từ đẩy ống tiêm vào.

“A!!!” Theo thuốc bổ sung được tiêm vào, Triệu Không Thanh cảm thấy linh năng toàn thân bắt đầu bạo động, khiến hắn cảm thấy toàn thân không một chỗ da nào không đau.

Gân xanh trên trán hắn nổi lên, hắn cắn răng, cố chịu đựng không cho tay mình động đậy một chút nào.

“Xong rồi.” Qua hồi lâu, giọng nói bình tĩnh của Tô Bạch truyền đến.

Triệu Không Thanh nghe thế, cả người đều tê liệt ngã xuống, toàn thân toát mồ hôi.

Nhìn bộ dáng của Triệu Không Thanh, Tô Bạch cũng có chút bội phục.

Thuốc bổ sung, bởi vì lúc bổ sung sẽ khơi ra linh năng bên trong thân thể, thế nên cũng xấp xỉ với thuốc được định cấp D.

Loại thống khổ này, rất nhiều người từng thử một lần, sẽ rất khó kiên trì lần thứ hai.

“Loại thuốc này ta còn phải tiêm bao nhiêu lần?” Triệu Không Thanh đột nhiên hỏi.

Tô Bạch trầm mặc một hồi, nói: “Ước chừng còn phải tiêm tám đến mười lần.”

Nghe được lời hắn nói, Triệu Không Thanh đột nhiên nở nụ cười.

“Ngươi cười cái gì?” Tô Bạch hỏi.

Triệu Không Thanh cười ha ha nói: “Ta là vì ta còn có tám đến mười cơ hội tăng lên thực lực mà vui vẻ.”

Nói xong, hắn vươn tay ra, một ngọn lửa màu tím trắng xuất hiện trên lòng bàn tay hắn, phía trên mơ hồ có tiếng kêu rên.

“Ngươi bây giờ còn kém xa lắm, chờ sau này ta làm một phòng thí nghiệm, kiếm một vài dụng cụ tinh vi, có thể thúc đẩy thực lực của ngươi thêm mấy bước.” Tô Bạch lắc đầu nói.

Đối với tình huống hiện tại, hắn cũng không hài lòng lắm.

Hiện tại hắn động tay tối đa cũng chỉ khống chế độ chính xác vào khoảng 0. 001%.

Căn bản không làm được 0.00001% như trong tưởng tượng.

Vậy dụng cụ nhất định phải vô cùng chặt chẽ mới có thể làm được.

Mà thiên phú của một Người linh năng, độ chính xác càng cao thì khai phá được càng đầy đủ.

“Ta rất mong chờ.” Triệu Không Thanh nhìn ngọn lửa màu tím trắng trong lòng bàn tay mình, chậm rãi nói.

Tiếp đó, hắn bỗng nắm chặt tay, ngọn lửa trong tay lập tức biến mất.

Tô Bạch nhìn tay hắn, có chút trầm tư.

“Sao vậy?” Triệu Không Thanh nhìn về phía Tô Bạch, có chút kỳ quái hỏi: “Trên người ta có chỗ nào không thích hợp sao?”

“Không, không có.” Tô Bạch lắc đầu: “Chỉ là ngọn lửa này của ngươi thật không tệ, bật lửa cũng có thể không cần, trên đường ngươi đến nhóm lửa đi.”

Triệu Không Thanh nghe vậy, khóe miệng giật một cái, bất đắc dĩ gật đầu nói: “Được.”

Tô Bạch gật đầu, liếc xuống ba cỗ thi thể kia, trong mắt có chút tiếc nuối.

Đáng tiếc, ba người này không có một người nào trở thành người sống lại.

Quả nhiên, giống như Đinh Tuấn thế kia vẫn là số ít.

Tiếp đó, Tô Bạch liền cầm những dược liệu kia tìm chỗ giấu đi.

Những dược liệu này hiển nhiên không thích hợp mang theo bên mình.

Nhưng bảo Tô Bạch trực tiếp ném những dược liệu trị giá mấy trăm vạn này đi, hắn cũng không phá của như vậy.

Tiếp sau đó, hắn và Triệu Không Thanh tiếp tục lên đường.

Nơi lần này hắn đi, không chỉ là nơi sâu nữa, mà là vị trí trung tâm của đầm Vân Mộng.

Ở nơi đó, so với nơi sâu bên ngoài, có nhiều dã thú hơn.

Bên cạnh một đầm nước, Tô Bạch nhìn xem bóng ngược trong đầm nước, dùng dao cạo râu Ma Thiết, cạo sạch sẽ râu của mình.

Hắn ở nơi này một khoảng thời gian, râu cũng mọc dài ra, không khác dã nhân là bao.

Sau khi cạo xong, Tô Bạch đưa dao cạo râu cho Triệu Không Thanh.

Triệu Không Thanh nhận lấy, cũng ở trên da cạo một cái, dễ dàng cạo sạch râu trên da.

“Đây là vũ khí của ngươi?” Triệu Không Thanh sờ lên mặt mình, có chút kinh ngạc.

Đồ vật cổ quái kia biến thành dao cạo râu, vậy mà có thể trong tình huống không cần bọt cạo râu, cạo râu sạch sẽ, không thể không nói hết sức thần kỳ.

“Ừm.” Tô Bạch khẽ gật đầu, sau đó dừng một chút, nói: “Có một số chuyện ta luôn muốn hỏi ngươi, chỉ là không biết nên mở lời thế nào.”

“Chuyện gì?” Triệu Không Thanh vừa cạo râu vừa hỏi.

“Chuyện liên quan tới kẻ thù của ngươi.” Tô Bạch nói.

Theo lời này của hắn nói ra, tay Triệu Không Thanh run lên một cái, một giọt máu từ trên mặt hắn trượt xuống, nhỏ xuống bên trong đầm nước.

Hắn trầm mặc một chút, hỏi: “Ngươi nghe chuyện này làm gì?”

Tô Bạch dùng nước đầm rửa mặt, nói: “Chỉ tùy tiện hỏi một chút, nếu ngươi không tiện nói, vậy thì không cần nói.”

Triệu Không Thanh nghe vậy, thần sắc thoáng dừng một chút, hít sâu một hơi nói: “Chuyện này không có gì khó nói.

Chuyện này vẫn phải nói lên từ sáu năm trước. Năm đó, ta vừa tốt nghiệp vào làm tại Sở cảnh sát. Lúc ấy trong lòng ta là một bầu nhiệt huyết, muốn đưa tất cả kẻ ác ra trước pháp luật.

Mà cũng chính là lúc đó, Sở cảnh sát phái ta đi cùng cảnh sát chìm xử lý một vụ án đặc thù.

Trong vụ án kia, có hai người già bị hành hạ đến chết.”

Nói đến đây, giọng nói Triệu Không Thanh chợt dừng: “Ngươi biết Khâu Kỳ Sơn không?”

“Khâu Kỳ Sơn?” Tô Bạch nghe vậy hơi ngẩn ra, sau đó mắt có chút trợn lớn: “Là người sáng lập Tập đoàn Kim Nhai?”

Người này, sao hắn lại không biết được.

Khâu Kỳ Sơn là một thiên tài, vào năm mười sáu tuổi, lấy thứ tự đứng đầu toàn tỉnh tiến vào Đại học Thủ đô. Đồng thời trong đại học, dùng tài khoản của cha mẹ mình đầu tư cổ phiếu, kiếm lời hơn mười triệu.

Sau đó, Khâu Kỳ Sơn bỏ học tại Đại học Thủ đô, dùng hơn mười triệu hắn kiếm được sáng lập Công ty đầu tư Kim Nhai.

Ánh mắt của hắn vô cùng độc đáo, dùng tiền của mình đầu tư trên hạng mục internet.

Dưới cơn bão internet, trong thời gian mấy chục năm ngắn ngủi, hắn lấy mười triệu kiếm được đầy bồn đầy bát, giá trị bản thân trên chục tỷ.

Về phần Tô Bạch vì sao lại nhớ kỹ người này, thì do Khâu Kỳ Sơn người này, bản thân chính là người bản xứ thành phố Tây Giang.

Hắn làm người thành phố Tây Giang, tự nhiên sẽ thường xuyên nghe được Khâu Kỳ Sơn người này.

“Ngươi nói là, là Khâu Kỳ Sơn giết hai người già kia, còn hại người trong nhà ngươi?” Tô Bạch nhìn về phía Triệu Không Thanh, cau mày hỏi.

Theo như hắn biết, hiện tại Khâu Kỳ Sơn vẫn là phú ông chục tỷ, sao lại là hung thủ được.

Hơn nữa, lúc trước Tô Bạch và Triệu Không Thanh tiếp xúc cũng đã nhìn ra.

Kẻ thù của Triệu Không Thanh, tám chín phần mười là một người sống lại.

Khâu Kỳ Sơn là người sống lại? Trừ khi thế giới này điên rồi.

“Không phải.” Triệu Không Thanh lắc đầu: “Kẻ thù của ta không phải Khâu Kỳ Sơn, chỉ là vụ án khi đó có quan hệ với Khâu Kỳ Sơn.

Bởi vì vụ án khi đó, hai người già chết đi kia là cha mẹ Khâu Kỳ Sơn. Chết vô cùng thê thảm.”

Nghe đối phương nói như vậy, Tô Bạch cũng đã hiểu.

Thế nhưng hắn cũng không biết rõ lắm về cái chết của cha mẹ Khâu Kỳ Sơn, rốt cuộc khi đó hắn còn nhỏ, căn bản chưa từng nghe nói đến chuyện này.

Đương nhiên, chuyện này truyền bá không rộng ước chừng cũng có liên quan đến người sống lại.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    30

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!