Chương 120: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Cá nheo khổng lồ!

Phiên bản dịch 7094 chữ

“Lúc trước, sau khi cha mẹ Khâu Kỳ Sơn mất, ta liền trợ giúp cảnh sát chìm khi đó tiến hành phá án.” Triệu Không Thanh cúi đầu xuống, hít một hơi thật sâu nói: “Thế nhưng lúc đó manh mối tại hiện trường vụ án vô cùng ít ỏi, căn bản không có manh mối gì có giá trị.

Nhưng bởi vì cái chết này là của cha mẹ Khâu Kỳ Sơn, thế nên áp lực phía trên đưa xuống cực kỳ lớn. Mà lúc ấy ta vừa chính thức tham gia công tác không bao lâu, cho nên muốn lập công, lúc phá án cực kỳ nỗ lực.”

Nói đến đây, giọng hắn tạm ngừng lại, trong mắt có vẻ đau đớn: “Rốt cuộc, ta ở trong góc tại hiện trường tìm được một dấu vân tay, mà dấu vân tay kia trực tiếp trợ giúp chúng ta xác định được hung thủ.”

Mắt Triệu Không Thanh có chút đỏ lên, giọng khàn khàn nói:

“Nhưng ta làm sao cũng không ngờ được, tên hung thủ này, lại là một người sống lại cấp Xà. Mà ta lúc đó, căn bản không biết cái gì là người sống lại! Càng không nghĩ tới, tên hung thủ này hung tàn như vậy.

Sau khi biết là ta tìm được manh mối, vậy mà ở trước mặt ta, giết cha mẹ, ông bà nội của ta!”

Nói đến đây, giọng hắn có chút run rẩy, mắt trải đầy tơ máu.

Lúc này, trong đầu óc hắn lại xuất hiện hình ảnh lúc trước.

Đó là ác mộng cả đời này hắn cũng không vượt qua được.

Có đôi khi, hắn vừa nhắm mắt, vẻ mặt tuyệt vọng kia của người thân chính mình đều sẽ luôn hiện lên trong đầu của hắn.

Thế nên, hắn cũng không dám đi thăm em gái mình, thường xuyên ở bên ngoài.

Bởi vì, có lúc khi Triệu Không Thanh nhìn thấy em gái mình, hắn đều sẽ nhớ tới chuyện trước kia.

Hắn không dám đối mặt với em gái mình.

“Đều đã qua.” Tô Bạch vỗ vai Triệu Không Thanh: “Điều chúng ta cần làm bây giờ chính là đem giết chết người sống lại kia, chứ không phải cứ nghĩ đến chuyện trước kia.”

Triệu Không Thanh hít một hơi thật sâu: “Cảm ơn.”

Cũng ngay lúc này, con ngươi Tô Bạch đột nhiên rụt lại, kéo Triệu Không Thanh lùi về đằng sau.

Triệu Không Thanh còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo ra cách mười mấy mét.

“Sao vậy?” Triệu Không Thanh đứng vững, hoà hoãn cảm xúc, hỏi Tô Bạch.

Tô Bạch cũng không trả lời hắn, chỉ đưa tay chỉ vào đầm nước trước mặt.

Theo tay hắn chỉ, Triệu Không Thanh nhìn lại, sau đó con ngươi khẽ rụt lại.

Chỉ thấy trong đầm nước phía trước, không biết từ lúc nào, vậy mà đã hiện lên từng cái bóng đen.

Những bóng đen này, phần lớn dài năm đến bảy mét, vô cùng kinh khủng.

“Là mấy con cá nheo khổng lồ.” Tô Bạch trầm giọng nói.

Ở bên ngoài, cá nheo khổng lồ tối đa cũng chỉ chừng hai mét. Nhưng ở đây, cá nheo khổng lồ lại có thể lớn thành quái vật khổng lồ.

Cá nheo khổng lồ trồi lên ở đây có năm con, ngắn nhất, cũng cỡ bốn mét, dài nhất, năm mét có thừa.

Những con cá nheo này bơi tới bên bờ, nhìn chằm chằm vào Tô Bạch và Triệu Không Thanh.

Hiển nhiên, bọn chúng xem hai người thành con mồi.

“Đây cũng là do ta vừa cạo rách mặt, máu rơi xuống trong đầm nước dẫn bọn nó ra.” Triệu Không Thanh suy tư một lát, nói.

Tô Bạch gật đầu, nhưng là ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm không tha vào một con cá nheo khổng lồ trong đó.

Bên miệng con cá nheo khổng lồ kia, có treo một mảnh vải.

Mảnh vải kia, hắn mơ hồ thấy có chút quen mắt, hơn nữa gần đây từng thấy qua.

Tô Bạch trầm tư, nhanh chóng lật xem ký ức gần đây của mình một lần, sau đó bỗng nhiên nhớ tới mảnh vải này vì sao lại quen mắt.

Lúc trước khi hắn giết Lý Lâm, đã từng nhặt qua quần áo của một người, dùng để bao tảng đá giả thành Lam Tâm Phách.

Mà chất liệu quần áo của người kia, và chất liệu mảnh vải trên người con cá nheo kia, không khác bao nhiêu.

Đây là quần áo của người thống nhất Tập đoàn Vân Gian.

“Trong đội ngũ của Khúc Du Dương, có người chết.” Tô Bạch nhìn về phía Triệu Không Thanh nói.

Triệu Không Thanh hơi ngẩn ra, nghi ngờ hỏi: “Sao ngươi biết?”

“Chất liệu quần áo kia ta biết, là quần áo trên người Tập đoàn Vân Gian.” Tô Bạch chỉ vào quần áo treo trên thân cá nheo kia nói.

Nghe được lời hắn nói, Triệu Không Thanh thuận theo ngón tay hắn nhìn qua, chỉ thấy một đoàn đen sì, nhưng cụ thể là cái gì, một chút hắn cũng không nhìn rõ.

Thế nhưng điều này cũng trách không được hắn, Tô Bạch có thêm vào hai điểm điểm thuộc tính nhãn lực, mắt của người bình thường căn bản không sánh bằng hắn.

Khóe miệng Triệu Không Thanh giật giật, lắc đầu nói: “Ta nhìn không rõ, nhưng nếu như ngươi không nhìn lầm, vậy đúng là người của Khúc Du Dương đã chết.”

Nói đến đây, hắn trầm tư một chút: “Nhưng người của Khúc Du Dương, tuyệt đối không phải chết tại nơi những con cá nheo này, bọn họ mang theo năm người đi giúp, tuyệt đối sẽ không phạm phải loại sai lầm đơn giản này.”

Lấy tình hình vừa rồi, nếu không phải Tô Bạch kéo hắn một cái, hắn cũng có thể bị những con cá nheo khổng lồ này kéo xuống, chứ đừng nói là những người bình thường kia.

Người đi giúp cũng coi là người thường xuyên đi lại trong cấm địa, bọn họ sao lại không biết chú ý tới những thứ này được.

“Vậy ý của ngươi là, có người giết người của bọn họ, sau đó ném đến gần đầm nước?” Tô Bạch nghe được lời Triệu Không Thanh nói, suy tư một lát hỏi.

Triệu Không Thanh lắc đầu: “Có lẽ không phải là đầm nước này, đầm nước này có bao lớn đây, chúng ta liếc một cái là thấy rõ bốn phía. Ta nghi ngờ nơi này có sông ngầm, thông với một đầm nước hoặc là vùng ngập nước khác.

Mà điều này cũng có thể nói rõ, vì sao đầm nước nhỏ như vậy lại có thể nuôi ra cá nheo lớn như thế.”

Nghe lời hắn nói vậy, Tô Bạch gật đầu, trong lòng hắn cũng đồng ý với Triệu Không Thanh.

Cái đầm nước này, tổng cộng cũng chỉ lớn cỡ mấy trăm mét vuông.

Thức ăn ở bên trong này, ước chừng không có khả năng nuôi ra cá lớn như thế.

Nghĩ đến điều này, Tô Bạch đi tới bên cạnh một vách núi, đào ra một thứ giống như củ khoai môn, ném về phía đầm nước.

Theo khoai môn rơi xuống, cá nheo khổng lồ lập tức bắt đầu điên cuồng giành giật, bọt nước bắn lên tung toé.

Thứ như khoai môn này gọi là Thiên Nam Dụ, là một dược liệu cấp E, có 0.8 linh năng nguyên tố thủy D21, giá trị đại khái tầm năm ngàn đồng.

Loại dược liệu này bình thưởng sinh trưởng ở gần đầm nước, hơn nữa ở nơi tương đối sâu trong cấm địa số 76 mới có, cho nên cùng là dược liệu cấp E, nhưng giá trị đắt gần gấp đôi so với nhện đỏ xung quanh.

Mà Tô Bạch tới đây, đã phát hiện mấy bụi, chỉ là lười đào mà thôi.

“Ngươi đây là?” Triệu Không Thanh bên cạnh có chút nghi hoặc hỏi.

“Chúng ta trước tiên lui về sau một chút, chờ những con cá nheo khổng lồ này rời đi.” Tô Bạch khoát tay, lui ra phía sau.

Triệu Không Thanh thấy thế cũng không rõ lắm, nhưng vẫn đi theo Tô Bạch tìm chỗ trốn đi.

Một lát sau, cá nheo khổng lồ không phát hiện được tồn tại từ người khác, trực tiếp lặn xuống nước biến mất.

“Đi.” Tô Bạch nhìn về phía Triệu Không Thanh bên cạnh, nói.

Hắn dùng cảm nhận linh năng thực vật có thể cảm nhận rõ được vị trí thực vật linh năng có thể đến.

Đây là biện pháp hắn vừa mới nghĩ ra, chính là để những con cá nheo khổng lồ này ăn linh năng dược liệu, sau đó hắn lại thông qua linh năng dược liệu cảm nhận vị trí của cá nheo khổng lồ để dẫn đường.

Như vậy, hắn có lẽ sẽ có thể tìm được nơi cá nheo khổng lồ ăn người.

Ước chừng, tại nơi ăn người kia, có thể tìm được tung tích của đám người Khúc Du Dương.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    38

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!