Chương 125: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Di tích!!!

Phiên bản dịch 7035 chữ

“Đùng đoàng!!!”

Đất trời ầm vang.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Tiếng súng vang lên, ánh lửa liên tục loé lên trong màn mưa.

Bên trong ánh lửa, một người khổng lồ cao bảy tám mét ngã xuống.

“Giáo sư, ngươi không sao chứ?” Sau khi bắn chết người khổng lồ, một binh sĩ mặc trang phục chiến đấu ngụy trang nhìn về phía ông lão bên cạnh, quan tâm hỏi.

Cùng lúc đó, một vòng người xung quanh quây qua, bảo vệ bên cạnh ông lão.

“Không sao.” Ông lão lắc đầu.

Ông lão này tuổi tác xem chừng hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm.

Mà khiến người khác chú ý chính là, lông mày, râu của hắn, thậm chí là mặt của hắn, đều cực kỳ trắng.

Cực kỳ hiển nhiên, hắn là một người mắc chứng bạch tạng.

Nếu như Tô Bạch ở đây, nhất định có thể nhận ra, người này chính là Khúc Du Dương.

“Chúng ta đã đến nơi.” Khúc Du Dương nhìn về phía phế tích cách đó không xa, nói với người bên cạnh.

Phế tích này vô cùng lớn, hơn nữa lộ ra vẻ vô cùng cổ xưa.

Xung quanh phế tích này đã mọc đầy cây cối và dây leo.

Giữa đám dây leo, có một vài con rắn độc đang ngo ngoe xung quanh, thỉnh thoảng phun ra lưỡi rắn đỏ tươi.

“Giáo sư, ta đi xử lý đám rắn trong này một chút.” Binh sĩ bên cạnh nói với giáo sư.

Giáo sư nghe vậy, lắc đầu: “Đừng. Trong phế tích này khác với bên ngoài, trong phế tích giống như một nơi nghỉ ngơi, động vật ở đây sẽ không tấn công người khác.”

Nói xong, hắn đi thẳng vào bên trong phế tích.

Những người khác thấy thế, liếc nhìn nhau, sau đó khẽ cắn môi, cũng vào theo.

Vừa bước vào, cảnh tượng bên trong phế tích lập tức xuất hiện trong mắt đám người.

Bên trong có lợn rừng khổng lồ cao bằng mấy người, hươu sao cao hai mét, cùng với Huyết Lang bóng dáng lẻ loi, vân vân.

Thậm chí mấy người còn thấy được một con Ban Lan Cự Hổ dài hơn năm mét.

Song, sau khi đám người Khúc Du Dương đi vào, bầy dã thú này cũng chỉ liếc qua Khúc Du Dương, sau đó lại tiếp tục lười biếng nghỉ ngơi.

“Rất nhiều dã thú trong này đều là quan hệ kẻ săn mồi và kẻ bị săn nhỉ? Nhưng sao trong này lại hòa bình như thế?” Một cô gái bên cạnh Khúc Du Dương nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Bởi vì dã thú nơi này càng có linh tính hơn so với bên ngoài, bọn nó cùng ngầm thừa nhận nơi này là nơi dưỡng thương. Các ngươi có thể xem, dã thú ở nơi này, rất nhiều con trên người đều mang vết thương.” Khúc Du Dương chỉ vào dã thú trong bãi, nói với cô gái.

Nghe được lời hắn nói, người bên cạnh liền nhìn lại dã thú xung quanh, sau đó phát hiện, dã thú nơi này thật đúng thật là đều mang vết thương.

Có con bị đứt chân, có con trên người có vết cào thật sâu.

Cũng có con đã thoi thóp.

“Trong này, đừng đi tấn công bất kỳ động vật nào, nếu không, rất có thể sẽ dẫn đến động vật nơi này bạo động.” Khúc Du Dương nhìn về phía người bên cạnh, trầm giọng nói.

“Vâng, giáo sư.” Mười mấy người đồng thanh đáp lại.

“Tiểu Đóa, chuẩn bị đồ vật một chút đi.” Khúc Du Dương nhìn về phía Vân Tiểu Đóa bên cạnh.

“Đã chuẩn bị xong, giáo sư.” Cô gái bên cạnh nghe vậy, lập tức từ trong cái rương mình đang cầm, lấy ra một cái rương nhỏ vàng óng ánh.

Cái rương này, hoàn toàn là làm bằng vàng, không biết cô gái tên Vân Tiểu Đóa này, thân hình cao gầy như vậy, sao lại cầm được đồ vật nặng như vậy.

Nhìn thấy cái rương, Khúc Du Dương gật đầu, sau đó đi vào chỗ sâu trong phế tích.

Đám người thấy thế, lập tức đuổi kịp.

Theo đám người tiến lên, bích hoạ trên vách tường trong phế tích cũng hiện ra trong mắt bọn họ.

Ở trên vách tường, có vẽ người khổng lồ cao lớn, những sinh vật kỳ dị thân người đuôi rắn, thân người đuôi cá, cùng các loại dị thú kỳ lạ hiếm thấy.

Trên bích hoạ cũng có vẽ về con người, chỉ là những con người này đều vô cùng cổ quái, trên người phần lớn đều có phục sức quái dị.

Còn có rất nhiều kiến trúc thế giới này không có.

Giống như, bên trong bích hoạ, là một thế giới khác.

“Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì…” Một binh sĩ mặc trang phục nguỵ trang nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm.

Những người khác cũng bị cảnh tượng này hù dọa.

Khúc Du Dương vuốt ve bích hoạ, ngón tay dịu dàng, giống như là vuốt ve làn da người tình.

Theo sự vuốt ve, ánh mắt của hắn dần biến thành tham lam.

Vân Tiểu Đóa bên cạnh nhìn thấy ánh mắt của Khúc Du Dương, trong lòng không nhịn được sinh ra tâm tình sợ hãi.

Trong lòng nàng, giáo sư vẫn luôn ôn tồn lễ độ, thật đúng là chưa từng thấy qua đối phương lộ ra vẻ mặt khiến người khác sợ hãi như thế.

Theo đám người tiến lên, dã thú trên đường dần dần giảm bớt, bốn phía u ám xuống, giống như đang tiến vào một nơi tĩnh lặng.

Đồng thời, có người phát hiện, sau khi đến nơi này, nhân vật trên bích hoạ trở nên càng thêm lập thể, phục sức trên người bọn họ cũng càng thêm hoa lệ.

Bỗng nhiên, ngay lúc mọi người chuyển qua một ngã rẽ, phía trước đột nhiên xuất hiện một tia sáng.

Dưới ánh sáng, có một cái đài cao.

Trên đài cao, có hai bàn tay đá từ phía trên vươn ra, giơ cao, giống như là đang nâng thứ gì đó.

Khúc Du Dương bước nhanh đến trước đài cao.

Đám người thấy thế cũng lập tức đuổi theo.

Hô hấp của Khúc Du Dương có chút gấp rút, nói với Vân Tiểu Đóa bên cạnh: “ Lấy đồ vật ra đây.”

Nghe thấy lời hắn, Vân Tiểu Đóa cũng không nhiều lời, lập tức đem rương hoàng kim ra đặt bên cạnh Khúc Du Dương, mở rương hoàng kim ra.

Lúc này bên trong rương hoàng kim lộ ra một trái tim lớn bằng nắm tay.

Trái tim này nhìn không khác trái tim của người là bao.

Chỉ là phía trên cũng không có huyết nhục bên trong, mà là hoàng kim trộn lẫn cát đá thông thường, nhìn càng giống một tác phẩm nghệ thuật.

Tiếp đó, Vân Tiểu Đóa từ trong rương lấy ra trái tim trộn lẫn cát đá và hoàng kim đưa cho Khúc Du Dương.

Khúc Du Dương cầm lấy trái tim kỳ dị này, chậm rãi đặt lên trên hai bàn tay đá kia.

Sau khi hắn đặt trái tim lên hai bàn tay kia, một luồng chấn động quỷ dị từ trên trái tim kia truyền tới, ánh sáng xuất hiện bên trên trái tim.

Cùng lúc đó, trên những bức bích hoạ trong di tích to lớn này, từng người trong tác phẩm điêu khắc giống như sống lại, nhao nhao quỳ xuống hướng về vị trí trái tim hoàng kim kia.

Nhìn thấy trái tim hoàng kim, trong mắt Khúc Du Dương tràn đầy tham lam, sắc mặt phảng phất dữ tợn lên.

Hắn nhìn trái tim trước mắt này, nhịp tim không ngừng tăng nhanh.

Nơi này, là nơi đặc thù nhất trong 223 cấm địa trên toàn thế giới.

Bởi vì chỉ có trong cấm địa số 76 mới có một di tích như thế.

Mười tám năm trước, hắn đã từng tới nơi này, đồng thời mang đi trái tim hoàng kim ở đây, đồng thời lợi dụng trái tim hoàng kim này tiến hành hàng loạt nghiên cứu.

Mà hắn, cũng thành công nghiên cứu ra thành quả.

Đó là một đứa bé.

Đáng tiếc là, lúc đứa bé kia thành hình, bị trợ lý lúc đó của hắn, Hà Nhã, trộm đi.

Mà sau đó, lại bởi vì báo cáo của Hà Nhã, dẫn đến hạng mục này của hắn không thể không kết thúc, tiến hành cắt đứt với Tập đoàn Vân Gian.

Nhưng hắn vẫn luôn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Hà Nhã.

Mà ngay tại nửa năm trước, hắn tìm được.

Trải qua thí nghiệm, Khúc Du Dương phát hiện, hắn thành công.

Hắn sáng tạo ra người sống lại đặc biệt nhất trên thế giới này.

Nhưng người sống lại này, cũng không phải là duy nhất, cũng không phải là không thể phục chế được.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    22

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!