Chương 124: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Triệu Không Thanh tiêm thuốc lần nữa

Phiên bản dịch 7367 chữ

Tô Bạch xoay người qua, mặt nạ vặn vẹo đỏ thẫm trên mặt từ từ biến mất.

Trên mặt hắn lộ ra một tia nghi hoặc.

“Người khổng lồ này… Thật sự xem như là người?”

“Tô Bạch, ngươi không sao chứ?” Cũng ngay lúc này, Triệu Không Thanh đi tới.

Trận chiến vừa rồi hắn cũng thấy được, trước kia hắn còn có tự tin nhất định với kỹ xảo chiến đấu của mình.

Nhưng thấy qua Tô Bạch giống như linh dương treo sừng giết người khổng lồ kia, hắn chỉ cảm thấy kỹ xảo chiến đấu của mình có chút khó coi.

Nghe được giọng Triệu Không Thanh, Tô Bạch lắc đầu có chút choáng, cười với Triệu Không Thanh: “Không có việc gì.”

Vừa nãy khi giết người khổng lồ, hắn từng nhiều lần sử dụng biến hóa cấp tốc năng lực của Ma Thiết, sử dụng lượng lớn trí tuệ.

Cũng may là hiện tại trí tuệ của hắn có năm điểm, nếu không đã sớm ngất đi.

“Ngươi nói xem, người khổng lồ này, thật sự là đồ vật của thế giới này sao?” Triệu Không Thanh đi đến bên cạnh người khổng lồ, nhìn khuôn mặt vẫn còn có chút dữ tợn sau khi chết của người khổng lồ kia, nhìn về phía Tô Bạch hỏi.

Tô Bạch nghe vậy, vẻ mặt mệt mỏi, lắc đầu nói: “Ta không biết, có lẽ phải, có lẽ không phải. Bên trong cấm địa, chuyện gì cũng có thể sẽ xảy đến.”

Còn có một số việc, hắn không tiện nói với Triệu Không Thanh.

Vừa nãy khi hắn giết người khổng lồ này, người khổng lồ này có họ tên.

Việc này cũng đại biểu, đối phương là người có văn minh.

Mà thời gian cần để hình thành văn minh, tuyệt đối không ít.

Lúc này Tô Bạch cảm thấy trong lòng có chút bất an, đây cũng không phải việc hiện tại hắn ở giai đoạn này có thể xử lý.

Nếu như nói, người khổng lồ này có văn minh, vậy lại còn bao nhiêu người khổng lồ nữa?

Một trăm người, một ngàn người?

Lại hoặc là mấy chục ngàn, mấy trăm ngàn?

Cấm địa số 76 này cực lớn, có thể che giấu bao nhiêu người khổng lồ, cũng không ai biết được.

“Trước tiên mặc kệ chuyện này đi, vẫn nên trước tiên làm ra thuốc bổ sung linh năng cho người.” Tô Bạch dời đi chủ đề, sau đó đi về vị trí đống thi thể.

Đến gần đống thi thể, một mùi hôi thối như mùi chuột chết đập vào mặt hai người.

Ngửi được mùi này, trong lòng Tô Bạch đối với văn minh của người khổng lồ này có càng nhiều suy đoán hơn.

Nếu như đây là một nền văn minh, đây tuyệt đối là một nền văn minh vô cùng, cực kỳ lạc hậu.

Bởi vì nếu là văn minh cao cấp một chút, tuyệt đối sẽ không đem những thứ hôi thối như thế này đặt bên cạnh nơi mình ngủ.

Tiếp đó, Tô Bạch từ trên thi thể tìm được vài sọt thuốc, từ bên trong sọt thuốc lấy ra một vài dược liệu.

Trong những dược liệu này, phần lớn chỉ ở khu vực trung tâm này mới có, vô cùng quý hiếm.

Sau khi Tô Bạch lấy một vài dược liệu thì bắt đầu xử lý dược liệu.

“Dược liệu ở trên thi thể này, sẽ không mang virus đấy chứ?” Cũng lúc này, Triệu Không Thanh bên cạnh đột nhiên hỏi.

Nghe được lời hắn, tay Tô Bạch đang xử lý dược liệu có chút cứng lại một chút, sau đó im lặng nhìn về phía Triệu Không Thanh: “Ngươi cho rằng dược liệu linh năng là những dược liệu thông thường khác sao?

Dược liệu linh năng có tác dụng rất lớn đối với một vài loại bệnh, nếu không những người bên ngoài kia vì sao phải liều mạng cũng muốn vào hái thuốc chứ? Loại dược liệu này, bình thường đều sẽ không bị biến chất, càng sẽ không lây nhiễm những thứ linh tinh như virus, chỉ cần xử lý tốt là hoàn toàn có thể sử dụng.”

Nghe được lời Tô Bạch nói, vẻ mặt Triệu Không Thanh có chút nhẹ nhõm hơn.

Đây cũng không phải là hắn nhiều chuyện.

Mà là những thi thể kia đều có mùi như chuột chết, ở cổ đại cũng có thể tạo thành ôn dịch.

Phải biết dược liệu này dính qua mùi bốc lên từ thi thể, sau đó lại tiêm vào trong cơ thể của hắn, đổi lại thì ai cũng có chút không chịu đựng nổi.

Sau đó, Tô Bạch bắt đầu xử lý dược liệu.

Một lát sau, hắn đem mười mấy loại dược liệu nhét vào trong ống nghiệm, nhìn về phía Triệu Không Thanh nói: “Cho ta xin chút máu của ngươi.”

“Nhiều như vậy?” Triệu Không Thanh nhìn dược liệu bên trong, chợt ngẩn ra.

Tô Bạch cười nói: “Mặc dù nhiều, nhưng cảm giác đau lần này cũng giống với trước đó, ngươi yên tâm đi.”

Nghe được hắn nói như vậy, Triệu Không Thanh khẽ cắn môi, đưa tay ra trước mặt Tô Bạch.

Tiếp đó, Tô Bạch từ Triệu Không Thanh nơi đó lấy đi máu, hòa tan dược liệu linh năng, tiếp theo lại lấy máu mình nhỏ vào trong thuốc.

Sau đó, trong ống nghiệm tán ra ánh sáng đủ màu sắc.

Nhìn thấy vậy, Tô Bạch liền cầm ống tiêm hút thuốc từ trong ống nghiệm ra, chuẩn bị tiêm vào cho Triệu Không Thanh.

“Chờ một chút.” Triệu Không Thanh đột nhiên nói một tiếng, từ trong đống lửa nhặt ra một khúc gỗ tương đối sạch sẽ cắn vào trong miệng.

“Ắt ầu (bắt đầu) đi…” Trong miệng hắn phát ra lời nói mơ hồ không rõ.

Tô Bạch gật đầu, dùng băng cao su cột chắc cánh tay Triệu Không Thanh, bắt đầu tiêm thuốc vào.

“Ư ư…” Theo dược tề rót vào, Triệu Không Thanh cảm nhận được một cảm giác đau đớn mãnh liệt lan ra toàn thân.

Hắn nhìn chằm chằm ống tiêm trong tay Tô Bạch, trong mắt tràn đầy tơ máu.

Hiện tại hắn phát hiện chính mình bị Tô Bạch đùa giỡn.

Đau đớn thì đau đớn giống nhau, nhưng thuốc lần này rõ ràng nhiều hơn, thời gian cũng dài hơn rất nhiều.

Triệu Không Thanh cảm giác bắp thịt cả người đều đang run rẩy, cả người không có một chỗ nào không đau.

Hắn cắn chặt khúc gỗ trong miệng, trên trán gân xanh nổi lên, bắp thịt cả người không ngừng run run, giống như một con ác quỷ.

“Không thể từ bỏ! Triệu Không Thanh tên khốn nhà người, tuyệt đối không thể từ bỏ!!!” Ánh mắt Triệu Không Thanh nhìn chòng chọc vào thuốc đang tiêm vào trong tay Tô Bạch, trong lòng phát ra tiếng gào thét!

Trước kia, hắn không có con đường nào để đạt được lực lượng, vậy nên chỉ có thể bị buộc chịu đựng áp lực.

Mà bây giờ, có một con đường đạt được lực lượng mạnh mẽ, hắn sao có thể từ bỏ được?

Tô Bạch dùng cảm giác dã thú cảm giác tình hình Triệu Không Thanh, trong lòng tán thưởng.

Làm người thử nghiệm qua thuốc rất nhiều lần, hắn tự nhiên hiểu rõ loại thuốc như thuốc bổ sung này đến cùng có bao nhiêu đau đớn.

Những nguyên tố linh năng sinh động kia, sẽ không giây phút nào không gây cảm giác đau đớn thần kinh cho người khiêu chiến.

Có thể nói, đau đến mức không muốn sống cũng không đủ.

Thế nhưng, Triệu Không Thanh vậy mà trực tiếp cứ thế vượt qua.

Chuyện này khiến cho Tô Bạch đối với ý chí của Triệu Không Thanh có một nhận thức rõ ràng hơn.

Đây là một chiến sĩ trời sinh!

Sau đó, qua thật lâu, Tô Bạch hoàn thành tiêm thuốc vào, rút ra ống tiêm.

“Phù…” Triệu Không Thanh thở dài một hơi thật dài, hắn đứng yên tại chỗ, bất động hồi lâu.

Tiếp đó, một ngọn lửa màu tím đen mang ánh sáng nhạt tỏa ra từ trên người hắn.

Ngọn lửa lần này khác với ngọn lửa lúc trước. Ngọn lửa lần này cũng không làm cháy hỏng quần áo của hắn, giống như là không có một chút uy lực nào.

Thế nhưng, bóng đen không ngừng nhúc nhích trong ngọn lửa này, lại khiến cho người khác có một loại cảm giác kinh hồn bạt vía.

Triệu Không Thanh nhìn ngọn lửa trong tay, dừng lại một chút, lấy xuống khúc gỗ trong miệng mình.

Tiếp đó, ý niệm trong lòng hắn chợt động, ngọn lửa màu tím đen lập tức xâm nhập vào khúc gỗ.

Theo một ngọn lửa cháy mạnh hiện ra, khúc gỗ lập tức biến thành tro tàn.

Tô Bạch nhìn Triệu Không Thanh, trong lòng suy đoán một chút, phát hiện bây giờ thực lực của Triệu Không Thanh, đại khái đã không kém Lý Thanh Trúc là bao.

Thế nhưng… Lý Thanh Trúc là Người linh năng cấp D, mà Triệu Không Thanh, chẳng qua chỉ là Người linh năng cấp độ nhập môn mà thôi.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    19

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!