Chương 128: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Thay đổi trong cấm địa

Phiên bản dịch 8339 chữ

Tô Bạch nhìn quan tài vàng trên tay trái, dừng một chút.

Lần này, là một người sống lại - Khúc Du Dương đã mang cho hắn một điều kinh ngạc vui mừng.

Nhiệm vụ di nguyện không cần hoàn thành cũng thôi đi, vậy mà còn giúp hắn sửa xong quan tài vàng.

Mặc dù hiện tại điều kiện hạn chế làm hắn không thể biết được việc sửa xong chiếc quan tài vàng sẽ mang lại cho hắn cái gì.

Nhưng Tô Bạch biết rằng đối với hắn thì cơ hội lần này thậm chí còn quan trọng hơn so với việc giết chết mười người sống lại.

Hơn nữa, thù này xem như đã trả gần xong, hắn cảm giác như viên đá trong lòng đã rơi xuống.

Cũng chính vào lúc này, Triệu Không Thanh đi tới, đột nhiên hỏi: “Cảm giác báo thù như thế nào?

Nghe được lời nói của hắn, Tô Bạch giật mình, trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta không có cảm giác gì nhiều, trả thù cũng không khiến ta cảm thấy tốt hơn. Sau khi trả thù, cũng không làm cho ta sinh ra khoái cảm gì.”

Nói đến đây, hắn dừng lại và nói: “Tuy nhiên, nếu không trả thù thì ta sẽ không thoải mái, nếu hắn ta không chết, tâm trạng ta sẽ không vui.

“Ngươi hỏi những chuyện này để làm gì?” Tô Bạch hỏi Triệu Không Thanh bên cạnh.

Triệu Không Thanh suy ngẫm nói: “Không có gì, ta chỉ là muốn biết trước cảm giác báo thù.”

Sau đó, hắn dừng lại, nhìn Tô Bạch và hỏi, “Khi nào thì ta có thể thăng lên cấp D?

“Cần một khoảng thời gian nhất định.” Tô Bạch nói: “Ngươi còn một mũi tiêm bổ sung, nhưng phải chờ ta thành lập phòng nghiên cứu mới có thể chế tạo ra. Đương nhiên, nguyên tố linh năng trong cơ thể ngươi cũng cần phải kết tủa nhất định mới ổn, nếu không trong một khoảng thời gian ngắn mà tiêm thuốc linh năng có thể sẽ khiến các nguyên tố linh năng trong cơ thể ngươi mất đi.”

“Cảm ơn.” Triệu Không Thanh gật đầu.

Hắn không biết thuốc cần bao nhiêu tiền.

Nhưng hắn cũng biết rất rõ hắn nợ Tô Bạch nhiều như thế nào.

Trong tương lai, rất có thể hắn sẽ phải dùng tính mạng mới đền đáp hết ân tình này.

Và vấn đề này, cả hai đều ngầm hiểu.

Có một số điều, một khi đã nói ra sẽ bị biến chất.

Tô Bạch đứng dậy, quét qua một vòng, nhìn một trái tim bằng đá đã bị vỡ thành nhiều mảnh.

Hắn bước sang một bên, nhặt chiếc hộp nhỏ làm bằng vàng và đặt trái tim làm bằng đá vào đó.

Thứ này, mặc dù không biết nó được sử dụng để làm gì.

Nhưng Tô Bạch cảm thấy tốt hơn hết là nên giữ nó đi, sau này có thể sẽ có ích.

Cũng giống như cái đầu của cây búa nhổ đinh đã gõ chết hắn.

Sau khi cất xong trái tim đá, Tô Bạch liếc mắt nhìn xung quanh nói với Triệu Không Thanh: “Đi thôi, mọi việc đã xong xuôi, chúng ta nên rời khỏi đây.”

Nói xong, hắn đi ra ngoài.

Thấy vậy, Triệu Không Thanh cũng đi theo.

Tô Bạch đi giữa khu di tích, nhìn những bức tranh tường xung quanh, không hiểu sao lại cảm thấy bất an.

Bởi vì những người trong bức tranh tường này, không biết vào lúc nào cũng đều có biểu hiện đau đớn và vật vã, rất giống với quan tài vàng của hắn.

Như thể một con thú dữ nào đó đã thức tỉnh trong đống đổ nát này.

Mà Tô Bạch nhớ rất rõ khi hắn bước vào đây, nơi này không giống như thế này.

“Tới rồi!” Nhìn thấy cảnh này, Tô Bạch nổi da gà, chạy nhanh.

Triệu Không Thanh không biết chuyện gì, nhưng hắn cũng chạy theo sau Tô Bạch.

Sau đó, Tô Bạch và Triệu Không Thanh đi qua các con hẻm của khu di tích và đến vòng ngoài của khu di tích.

Chính lúc này Tô Bạch đột nhiên cảm giác được động vật ở đây đã biến mất tự lúc nào.

Không còn một con.

Trong lòng hắn lạnh lẽo, nhanh chóng nắm lấy Triệu Không Thanh tốc độ hơi chậm một chút chạy ra bên ngoài.

Trong một khoảng thời gian ngắn, đã kéo Triệu Không Thanh chạy ra khỏi khu di tích.

“Bùm !!!”

Mà vào lúc hai người chạy ra ngoài chưa được mấy giây, một loạt tiếng động nổ ra.

Tô Bạch quay đầu lại, nhìn về phía sau thì thấy khu di tích mọc um tùm cây thường xuân đột nhiên nứt toạt, hóa thành từng dải ánh sáng và biến mất, chỉ còn lại một đống cây thường xuân nằm trên mặt đất.

Như thể nơi này chưa bao giờ có một khu di tích.

“Đây là?” Tô Bạch ngây người nhìn cảnh này.

Đây đã được xem như là thần kỳ.

Khu di tích đó, chắc chắn rộng hàng chục nghìn mét vuông, đã biến mất trong tích tắc, sao lại không thể gọi là thần kỳ chứ?

Cùng lúc đó, Tô Bạch cảm thấy trong lòng rùng mình một cái.

Liệu khu di tích này ... có thực sự thuộc về loài người?

“Tô Bạch, tới đây xem một chút.” Đúng lúc này, giọng nói của Triệu Không Thanh từ bên cạnh truyền đến.

Tô Bạch nhìn quanh và thấy Triệu Không Thanh đang nhìn chằm chằm vào một cây dược liệu màu tím đang nở hoa.

Dược liệu này hắn biết, tên gọi là Tử mỹ nhân, là dược liệu cấp A, chứa 10.000 nguyên tố linh năng tia sét S13, giá thị trường hơn 500.000 tệ, hơn nữa không có bán trên thị trường.

Lúc này, dược liệu này đang từ từ nở hoa.

Nhìn thấy tình trạng của loại dược liệu này, Tô Bạch đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền mở ra cảm nhận linh năng thực vật.

Nơi này thuộc địa bàn cốt lõi của khu cấm địa số 76, căn bản không ai có thể vào nơi này, cho nên dược thảo ở đây nhiều hơn so với bên ngoài.

Ngay sau khi Tô Bạch phóng ra cảm nhận linh năng thực vật, hắn ngay lập tức cảm nhận được rằng có hàng trăm loại thảo dược linh năng đang phát triển nhanh chóng xung quanh mình.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Tô Bạch nghĩ thầm.

Hắn có một cảm giác mờ nhạt trong lòng rằng đây dường như không phải là một điều tốt.

Chỉ tiếc rằng hắn hiểu rilFzPjfSnẬ quá ít về linh năng, căn bản không thể giải thích tình hình hiện tại.

“Chẳng lẽ… linh năng trong cấm địa đang tăng nhanh?” Tô Bạch trong lòng đoán già đoán non.

Lúc này, dự cảm không hay trong lòng hắn càng thêm nặng nề.

Nhưng ngay sau đó, Tô Bạch đã thoát ra khỏi cảm xúc này.

Dù cho về sau có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan gì đến hắn, trên đời này nhiều gã cao lớn vậy, sẽ luôn có người có thể đỡ được.

Bây giờ điều quan trọng nhất là mang dược liệu linh năng ra ngoài.

Dược liệu linh năng ở đây đều sinh trưởng trong vùng lõi của cấm địa, ở bên ngoài mỗi một loại này đều rất quý giá, rất có ích cho hắn trong việc điều chế thuốc sau này.

“Triệu đại ca, giúp một tay .” Tô Bạch nói với Triệu Không Thanh bên cạnh, sau đó Ma Thiết trong tay biến thành một con dao mỏng chặt gãy một cây tre xanh.

Loại tre này có tên là Bích Ngọc Trúc , khi là búp thì là dược liệu loại A, nhưng khi mọc thành tre thì không có giá trị dược liệu gì.

Tất nhiên, một số thương hiệu xa xỉ vẫn sẽ mua chúng, và một cây tre khoảng 300.000.

Chỉ là, với cái giá này lấy một cây tre lớn như vậy từ khu cấm địa, vốn không ai làm.

Giá quá thấp.

Sau đó, Tô Bạch nhờ Triệu Không Thanh cưa giúp tre bằng một cái cưa được biến từ Ma Thiết, hắn lấy một con dao từ một số xác chết để cắt tre thành những cây mỏng, rồi chia những cây mỏng thành từng sợi.

Sau khi làm, hắn dùng Bích Ngọc Trúc trị giá 300.000 để làm một cái giỏ.

Tô Bạch tuy không phải là một nghệ nhân đan lát, nhưng cũng là một thợ mộc lành nghề, hắn vẫn hiểu được cách làm giỏ tre từ nan tre.

Tuy không thể tinh và đẹp như nghệ nhân đan bằng tre, nhưng để làm ra một chiếc giỏ đơn giản và chắc chắn cũng tương đối đơn giản.

“Ngươi làm những cái này để làm gì vậy?” Triệu Không Thanh nhìn Tô Bạch có chút nghi ngờ hỏi.

Giờ hắn cũng đang đan rổ.

Loại việc này không quá khó, cái chính là phải cẩn thận.

“Nhặt tiền.” Tô Bạch cười đầy ẩn ý nhìn Triệu Không Thanh, sau đó tiếp tục đan giỏ.

Lần này đan, lại đan đến chạng vạng.

Đến lúc này, Tô Bạch trực tiếp dùng phế liệu từ Bích Ngọc Trúc dồn thành một đống để đốt..

Trên thực tế, Bích Ngọc Trúc tuy nói là phế thải, nhưng tre vẫn trong suốt như ngọc.

Bất kỳ vật liệu tre nhỏ nào bên trong đều có thể được bán với giá đến mười ngàn

Nhưng lúc này, nó chỉ được dùng để sưởi ấm.

Tô Bạch không quan tâm lắm, vật liệu tốt nhất của Bích Ngọc Trúc hắn đã giữ lại, còn những thứ đốt đi đều là những cái hắn không đánh giá cao.

Con dao nhỏ làm bằng ma Thiết trong tay Tô Bạch cào qua một khúc tre dài, phát ra tiếng ma sát “chichi”, dăm tre không ngừng rung xuống.

“Ngươi định làm đòn gánh sao?” Triệu Không Thanh nhìn vật dài trong tay Tô Bạch nghi ngờ hỏi.

Tô Bạch gật gật đầu, có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc cái đòn gánh này không đủ tiêu chuẩn, tuy rằng chất liệu rất tốt, cũng rất chắc chắn. Nhưng đến khi chúng ta mang ra khỏi cấm địa, ước chừng sẽ bị hỏng.”

“Vậy cuối cùng chúng ta phải làm gì?” Nghe được lời này của hắn, Triệu Không Thanh lập tức có chút ngứa ngáy, bây giờ hắn làm lâu như vậy rồi, vẫn không biết đối phương đang làm gì.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    26

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!