Chương 132: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Con mèo đốt tiền

Phiên bản dịch 6449 chữ

Tiếp đó, Tô Bạch không quan tâm đến những con mèo hoang nữa mà nói với người phụ nữ trung niên: “Vậy thì lấy cho ta hai hộp sữa bột dê, một hộp cát vệ sinh mèo, một chậu nước, một bát cơm, túi mèo ...”

Sau đó Tô Bạch mua rất nhiều thứ trong cửa hàng thú cưng rồi bước ra khỏi cửa hàng.

Khi hắn bước ra khỏi cửa hàng, con mèo hoa bị hắn liếc nhìn trước đó, nhìn chằm chằm vào lưng hắn với ánh mắt đầy suy tư.

“Quái, lẽ nào hắn phát hiện ra mình à?” Mèo hoa tự nghĩ.

Sau khi bước ra khỏi cửa hàng thú cưng, Tô Bạch bắt taxi, cất đồ vào ghế sau và cốp xe.

Sau đó, hắn ngồi ở ghế phụ lái, cũng không cùng tài xế trò chuyện, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.

Tô Bạch vừa phát hiện ra một điều rất thú vị, con mèo trong cửa hàng thú cưng vừa rồi giống hệt con mèo trước đây của hắn ở huyện Lâm Xuân.

Con mèo hoa đó là con mà lão Miêu thường mang theo.

Hơn nữa, vừa rồi Tô Bạch nhìn thấy trong mắt con mèo hoa có cảm giác quen thuộc.

Con mèo đó quá giống con người.

Nếu hắn đoán đúng thì con mèo hoa đó chính là lão Miêu.

Hay nói chính xác hơn, con mèo đó là lão Miêu.

Trước đây Tô Bạch có một nghi hoặc, nhưng hiện tại đã rõ ràng.

Khi hắn lần đầu tiên tiếp xúc với lão Miêu.

Lúc đó, hắn đã bị giấc mơ điều khiển và vượt qua vài trạm dừng.

Sau đó hắn gọi điện cho Lý Thanh Trúc, kết quả là lão Miêu trả lời điện thoại.

Trước đây hắn còn cho rằng đối phương năng lực tốc độ siêu nhanh gì đó.

Nhưng bây giờ xem ra đối phương có năng lực, chắc là có thân phận.

Bởi vì, chỉ có cách như thế giải thích tại sao đối phương lại trả lời điện thoại nhanh như vậy.

“Thảo nào người ta nói mèo có chín kiếp ...” Tô Bạch nghĩ thầm.

Có lẽ, đây cũng là cách lão Miêu giữ mạng trong tương lai.

Sau đó, hắn cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.

Chuyện này cũng do hắn tình cờ phát hiện ra, nếu không thì hắn cũng lười muốn biết lão Miêu có năng lực gì.

Không lâu sau đó, Tô Bạch về tới nhà mình.

“Meo meo ~”

Vừa đến nhà, Tô Bạch liền nghe thấy tiếng mèo kêu.

Hắn đặt đống lộn xộn xuống và đi về phía hộp carton.

Sau đó liền nhìn thấy con mèo đen nhỏ ngồi xổm trong hộp, đến khi nhìn thấy hắn thì nó liên tục kêu meo meo.

Tô Bạch nhìn con mèo đen nhỏ cảm thấy rất thích nó.

Con mèo đen này toàn thân đen nhánh, bộ lông mềm mịn như một con thú nhồi bông tròn vậy, một đôi mắt to màu vàng đầy vẻ ủy khuất khiến người ta đau lòng.

“Chờ một chút, ta dọn cho ngươi một cái ổ trước.” Tô Bạch vỗ vỗ đầu con mèo đen nhỏ, rồi bắt đầu làm ổ mèo, hộp cát, bát ăn cho mèo.

Sau đó bắt đầu đun nước sôi để pha sữa dê, lại đổ một ít nước uống vào đó.

“Đến ăn đi.” Tô Bạch lấy bình sữa trong tay bắt đầu đút cho con mèo đen nhỏ.

Hắn nhìn con mèo đen nhỏ, càng nhìn càng thích.

Chú mèo này đã khiến trái tim lạnh giá của hắn tan chảy rất nhiều.

Tuy nhiên, khi Tô Bạch đang cho con mèo đen uống sữa thì con mèo đen nhỏ lại tỏ ra chống đối, kêu meo meo không ngừng và không chịu uống một chút nào.

“Con mèo nhỏ nhà ngươi không uống sữa?” Tô Bạch nhìn chằm chằm Tiểu Tội nói không nên lời.

“Meo meo ~” Tiểu Tội kêu hai lần liên tiếp.

Mặc dù Tô Bạch không thể hiểu tiếng mèo, nhưng hắn vẫn hiểu ý nghĩa của nó.

Tiểu Tội không uống sữa dê.

Sau đó, Tô Bạch lại thử đồ ăn cho mèo con, nhưng Tiểu Tội vẫn tỏ vẻ chán ghét, nó đặt thức ăn cho mèo xuống sàn, rồi đuổi theo chơi.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Bạch im lặng.

Hắn không nghĩ rằng nuôi một con mèo lại khó đến vậy.

Con mèo này không uống sữa dê, không ăn thức ăn mèo, vậy rốt cuộc nó ăn gì?

Chẳng là những vật sống chui ra từ chiếc quan tài vàng đều không cần ăn? Và không đi vệ sinh?

Nghĩ đến đây, Tô Bạch không khỏi túm lấy Tiểu Tội, sau đó vén đuôi lên nhìn một cái.

Con mèo cái, có hoa cúc.

“Meo meo!” Con mèo sữa dường như có chút không vui vì Tô Bạch không cho nó nghịch đồ ăn mèo, tức giận kêu lên.

“Được, được rồi, ngươi chơi, ngươi chơi đi.” Tô Bạch chế nhạo, đem mèo con đặt trên mặt đất cho nó chơi.

“Đinh…đinh …”

Và vào lúc này, một hồi tiếng chuông vang lên.

Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, là quản gia gọi tới.

“A lô.” Hắn trả lời điện thoại.

Ở đầu kia, quản gia cho biết: “Gần đây có một số chuyện xảy ra ở nhiều khu cấm địa, để thông tin linh hoạt trong Ảnh Tử, ta định tạo nhóm chat, để Ảnh Tử có thể trò chuyện trong nhóm, ngươi có muốn tham gia không?”

Nghe vậy, Tô Bạch hơi giật mình.

Hắn mới biết có chuyện đã xảy ra ở khu cấm địa số 76, mà hiện tại theo lời quản gia, rất có thể ở các khu cấm địa khác cũng đã xảy ra những tình huống tương tự.

“Có lộ ra thân phận không?” Tô Bạch hỏi.

“Không, thân phận được bảo mật, ngươi cũng nên cẩn thận khi trò chuyện, chỉ cần đặt một cái tên trên mạng là được.” Quản gia nói.

“Được rồi, đến lúc đó nhớ kéo ta vào.” Tô Bạch đáp.

“Ừ”

Sau đó thì cúp điện thoại.

Tô Bạch nhìn điện thoại đã cúp, lộ ra vẻ trầm ngâm.

Rõ ràng chuyện trong cấm địa rất lớn, nếu không quản gia nhất định sẽ không lập nhóm chat như vậy.

“Quên đi, không nghĩ , chờ đến lúc đó trong nhóm trò chuyện là biết.” Tô Bạch lắc đầu sau đó đi xem Tiểu Tội.

Và tại thời điểm này, hắn chợt nhận ra không biết từ lúc nào Tiểu Tội đã chạy vào căn phòng chứa các loại dược liệu linh năng và đang dùng móng vuốt kéo chiếc túi trên đó.

Thấy vậy, trong lòng Tô Bạch nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ Tiểu Tội ăn dược liệu linh năng sao?

Nghĩ đến đây, hắn bước vào phòng bắt Tiểu Tội lên.

“Meo meo ~” Tiểu Tội có chút không vui, móng vuốt bắt lấy tay Tô Bạch, đầu còn hướng sát vào chỗ dược liệu linh năng, cái miệng nhỏ đầy nước miếng.

“Thật sự đừng để ta đoán trúng, nếu không, nuôi ngươi rất tốn tiền.” Tô Bạch sờ sờ đầu Tiểu Tội, tự lẩm bẩm.

Sau đó, hắn lấy ra một cây Nhện đỏ từ dược liệu mà hắn và lão Miêu lấy được, bẻ ra một đoạn nhỏ, đưa cho Tiểu Tội.

Tiểu Tội nhìn thấy vậy, đôi mắt nhỏ của nó sáng rực lên, một miếng ngoạm lấy cành Nhện đỏ nhai ngấu nghiến.

-1000 tệ.

Tô Bạch nghĩ thầm trong lòng.

Sau đó hắn cười khổ, hắn thật sự không ngờ con mèo này lại thực sự ăn dược liệu linh năng này.

Đây là hắn đã có một ít tiền rôi nhé, nếu đổi thành mấy tuần trước lúc vừa mới sống lại, hắn nhất định nuôi chết con mèo này.

Nhưng nghĩ đến đây, Tô Bạch lại lắc đầu, không đến mức chết.

Nếu đến tình huống như thế, cho dù có đổ thì hắn cũng sẽ đổ sữa dê cho nó.

Tiểu Tội đang ăn Nhện đỏ đột nhiên cảm thấy một tia ác độc xuất hiện, nhưng biến mất ngay lập tức.

Nó nhìn Tô Bạch một cách hoang mang, rồi lại “ chẹp chẹp” ăn Nhện đỏ.

Không thể nào? Một người chủ tốt như vậy, cho nó ăn, sẽ không bao giờ có ác ý gì với nó.

Nó vừa say sưa nhấm nháp Nhện đỏ vừa nghĩ.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    56

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!