Chương 134: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Sự thay đổi đột ngột

Phiên bản dịch 7104 chữ

“Quản gia, chuyện gì xảy ra vậy?” Lúc này, Ảnh 8 Người lính, người chưa nói chuyện đã lên tiếng.

Những người khác cũng không lên tiếng, chỉ chờ quản gia giải thích.

Nhưng vào lúc này, Ảnh 2 Học giả đột nhiên lên tiếng: “Quản gia chắc là muốn nói về sự gia tăng nồng độ các nguyên tố linh năng gần đây.

Năm 2783, khi công cụ để kiểm tra linh năng xuất hiện, giá trị của phép thử được ghi lại là LN, và dữ liệu tại thời điểm đó được ghi là 1LN.

Trong những năm qua, năng lượng linh năng đã tăng lên với tốc độ cực kỳ nhanh. Vào tháng 9 năm nay, Đại học Thủ đô và Đại học Kinh đô đã kiểm tra nồng độ năng lượng linh năng ở nhiều nơi khác nhau và nó đạt mức 3,6LN.

Tuy nhiên trong vòng một tuần, nồng độ đã tăng vọt trong một khoảng thời gian ngắn, đạt 5,2LN và xung quanh một số cấm địa, năng lượng linh năng thậm chí còn đạt tới 7LN. Trong khu vực cấm địa, nó thậm chí lên tới 20LN.

Và điều này cũng đồng nghĩa với việc trong tương lai tỉ lệ xuất hiện người sống lại rất lớn, đặc biệt là xung quanh các khu cấm địa lớn.”

Tiểu Chiếu: “Ngoại liên bang cũng xuất hiện tình trạng tương tự.”

Người lính: “Trên sa mạc cũng vậy.”

Quản gia: “Như Học giả đã nói, đây là mục đích ta tập hợp các ngươi. Sắp tới, rất có thể sẽ xuất hiện một lượng lớn người sống lại. Nhất định phải chú ý an toàn. Nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi có thể yêu cầu trong nhóm giúp đỡ.”

Nói xong, quản gia ngừng nói.

Phi Huyền: “Ta biết. Đúng rồi, gần đây, do sức mạnh linh năng được tăng cường, sẽ có nhiều thần thú hơn trong cấm địa, vì vậy nếu cần thiết, mọi người nên tích trữ trước một số dược liệu. Và dạo này ta đang tìm hoa hồng hoa lưu ly 7 màu, có ai thấy chưa? Ta có thể mua với giá cao.”

King Kong: "Có ai chơi Hiệp Cốc Vinh Diệu không? Ta Bạch Ngân.”

Tiểu Chiếu: “...”

Mặt thú: “...”

Tuyết hoa: “...”

Quản gia: “...”

“...”

Thành viên nhóm King Kong đã rút lại một tin nhắn.

King Kong: “Ta không biết chế tạo thuốc. Nhiều loại dược liệu như vậy ta lấy rồi cũng không dùng. Ta thậm chí không thể nhớ tên các loại dược liệu. Không nói nữa, ta đánh game trước.”

Lão Miêu: “Không có tiền...”

Tiểu Chiếu: “Cảm ơn vì tin tức của người bạn trong nhóm Phi Huyền, ta vừa mới quét qua một vài khu chợ.”

Tiểu Chiếu:

Mèo già: “Đố kỵ...”

Phi Huyền: “@ Ảnh 3 Tiểu Chiếu, chị yêu, làm nhiều hơn chút, nhanh hơn chút.”

Tuyết Hoa: “Ta trở thành Ảnh chưa được bao lâu, bây giờ đại ca người lình đang dẫn dắt ta, a còn chưa tiếp xúc người chế thuốc.”

Người lính: “Gần đây ta không rảnh, ta đang giết người, tháng sau.”

Học giả: “Nhân tiện, gần đây một số loài kỳ lạ đã xuất hiện trong các khu cấm địa lớn. Ngươi có tin tức gì không? Ta có thể mua nó với mười điểm đóng góp.”

Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Bạch dừng lại, trong lòng đại khái hiểu được đối phương đang nói cái gì.

Cần phải nói rằng loài như người khổng lồ không thuộc về thế giới này.

Nghĩ vậy, hắn nhắn: “ Ta biết một ít, dạo này ta phát hiện một số người khổng lồ trong khu cấm địa, ta còn chụp mấy tấm hình này.”

Nói rồi, hắn gửi một bức ảnh.

Lúc trước khi nhìn thấy những người khổng lồ, hắn liền thấy rằng thông tin này rất hữu ích, vì vậy hắn đã dùng điện thoại chụp ảnh lại.

Khi hắn đăng bức ảnh của người khổng lồ, nhóm chat ngay lập tức bùng nổ.

Lão Miêu: “Chết tiệt, làm sao lại có sinh vật như vậy?”

Phi Huyền: “Đây là sinh vật đến từ thế giới này sao? Trông rất giống con người.”

Tuyết Hoa: “Đây có phải là người khổng lồ trong truyền thuyết không?”

Học giả: “Cảm ơn bạn nhỏ, ngươi có thể cho ta biết chi tiết về người khổng lồ này được không?”

Tô Bạch dừng lại và nói: “Ta thấy người khổng lồ này ở trung tâm khu cấm địa số 76, nó cao 6-7 mét, sức lực trung bình và có ngôn ngữ riêng, ta nghi ngờ họ có nền văn minh của riêng họ.”

Học giả: “Cảm ơn ngươi !!! Lát nữa ta sẽ chuyển 10 điểm đóng góp cho ngươi.”

Tô Bạch nói: “Khách sáo rồi.”

Chính lúc này, Ảnh 4 Phi Huyền gửi đến một tin nhắn: "@ Ảnh 9 Mặt thú, huynh đệ, hoa hồng lưu ly 7 màu nằm trong khu cấm địa số 76, ngươi hái được chưa? Ta dùng tiền mua lạ.”

Nhìn thấy tin tức của hắn, Tô Bạch không khỏi ngẩn ra, kỳ thực hắn đã hái một ít cây.

Loại hoa hồng lưu ly 7 màu này là dược liệu cấp S.

Chỉ là dược liệu này có chút đặc biệt, có bảy nguyên tố, bình thường rất khó dùng nó để điều chế thuốc.

Nhưng do loại hoa này rất đẹp, lúc nào cũng được dùng như đạo cụ để tỏ tình, nên giá cả rất đắt, khoảng một triệu đến hai triệu một cây.

Tô Bạch suy nghĩ một chút rồi đáp: “Được, nhưng ta không muốn tiền, sau này ta có thể cần rất nhiều dược liệu cấp thấp, ta tới đây mua, ngươi mở kênh xanh cho ta là được.”

Trong những lần ghi chép trò chuyện trước đây, hắn đã phát hiện ra Phi Huyền này là kẻ lắm tiền, thu thập rất nhiều dược liệu, cho nên lần này là cơ hội để kết bạn với đối phương.

Phi Huyền: “Được! Cảm ơn huynh đệ mặt thú, hôm khác ta sẽ đãi ngươi một ít bào ngư đắt tiền.”

Nhìn thấy những lời của Phi Huyền, Tô Bạch cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không ổn chỗ nào, lại nói không rõ.

Lúc này, Tiểu Chiếu lên tiếng: “Tiểu đệ, ngươi có bao nhiêu hoa hồng lưu ly 7 màu vậy? Cho ta một ít được không? Tỷ rất muốn có…”

Tiểu Chiếu: hắc tuyến.jpg

Tuyết Hoa: “Ta cũng muốn có một hoa hồng lưu ly 7 màu... nhưng ta không có tiền ...”

Lão Miêu: “Ta cũng muốn, vì ta không có tiền.”

King Kong: “hoa hồng lưu ly 7 màu là gì? Đạo cụ đồ chơi sao?”

Thấy vậy, Tô Bạch dừng lại, đáp: “Được, ta có thể cho các ngươi mỗi người một đóa, lát nữa để quản gia đưa cho các ngươi, xem như kết giao bạn bè.”

Hắn có quá nhiều loại dược liệu này, dùng vài cây dược liệu đổi lấy tình hữu nghị của những Ảnh Tử khác, xem như lãi lớn rồi.

Tiểu Chiếu: “Không sao !!! Vỗ ngực.jpg”

Tuyết Hoa: “Không sao...”

Lão Miêu: “... Ngươi cứ đưa tiền cho ta, cảm ơn ông chủ, ông chủ hào phóng, ông chủ phát tài !!!”

Tô Bạch không nói nên lời, sau đó lại nói chuyện một hồi, đóng nhóm trò chuyện lại, trực tiếp gọi điện thoại cho quản gia: “Ta có ba bông hoa hồng lưu ly 7 màu ở đây, gửi cho Phi Huyền, Tuyết Hoa và Tiểu Chiếu.”

“Tổng cộng 3 điểm cống hiến.” Quản gia nói.

Tô Bạch gật đầu, sau đó nói: “Chuyển cho lão Miêu hai triệu nữa. Lát nữa ta chuyển hai triệu vào phần mềm sau.”

Sau đó, hắn chuyển hai triệu trong ngân hàng vào phần mềm Wu.

“Được.” Quản gia đáp.

“Chờ một chút, quản gia, chỗ ta con có chuyện.” Tô Bạch cười nói, “Gần đây ta có làm một cái hộp vàng. Ngươi có thể giúp ta làm một cái đồ phong ấn được không?”

Quản gia im lặng một hồi, mới nói: “Đó cần thời gian hơi lâu, có thể đến tuần sau. Hộp vàng của ngươi lớn bao nhiêu?”

Tô Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong đó có không gian kích thước 30cm * 40cm * 20cm. Ta cần vật phong ấn thứ tự về trước, loại này Đồ Long Bộ cũng chẳng dùng mấy, phải không?”

"Ừm, ta hiểu rồi, ta sẽ giúp ngươi tìm.”

Sau đó, quản gia cúp điện thoại.

Nhìn cuộc gọi đã cúp máy, Tô Bạch suy nghĩ một hồi rồi gọi tiếp.

“A lô, Thu Diệp? Tới đây hãy đến Chợ số 76 đi.”

Một lúc sau, Tô Bạch cúp điện thoại.

Gần đây hắn định sống lâu dài ở chợ số 76, bây giờ cũng nên để Thu Diệp qua giúp đỡ.

Bây giờ người hắn có thể dùng không nhiều, Thu Diệp đến đây cũng giảm bớt đi một chút áp lực cho hắn.

Ví dự như, nuôi mèo, mua thức ăn…

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    51

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!