Chương 139: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Trương Ba sợ hãi

Phiên bản dịch 7149 chữ

“Ùynh…” Động cơ ô tô phát ra tiếng gầm rú chạy trên đường.

Trương Tam ngồi nghiêm chỉnh lái xe.

Nếu có người ở bên cạnh nhìn kỹ vào hắn, thì sẽ thấy có mồ hôi ẩn trong tóc của hắn.

Dù thế nào Trương Tam cũng không ngờ tới, bản thân muốn tìm một chỗ dựa, nhưng kết quả chỗ dựa này lại có chút ngoài tưởng tượng của hắn.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ngay cả số thẻ ngân hàng riêng của hắn cũng có được.

Điều này cũng có nghĩa, thông tin về thân phận của hắn cũng đã bị biết rõ.

Đây không phải là thứ võ lực mạnh mẽ có thể làm được, mà còn phải có năng lượng ở sau lưng.

Trương Tam tin, nếu hắn thật sự không biết sống chết mang theo tiền chạy trốn, vậy ước chừng cũng chưa dùng được bao lâu là đã gặp xui xẻo.

“Sau này ngươi có gọi ta là ông chủ. Thủ tục lúc sau của căn nhà gần đây này do ngươi xử lý, còn nữa ngươi tiếp tục đi tìm hai cửa hàng, một chỗ là thu mua dược liệu của cấm địa, một chỗ là bán hủ tro cốt.” Tô Bạch nói.

“Được, ông chủ.” Trương Tam vội vàng nói.

Sau đó chiếc xe chạy đến gần bệnh viện, Tô Bạch xuống xe.

Sau khi xuống xe, hắn cũng về tới trong nhà.

Khi đã tới trong nhà, Tô Bạch cũng nhìn thấy Thu Diệp đang làm việc nhà.

“Ông chủ.” Thu Diệp nhìn thấy Tô Bạch tiến vào, vội vàng kêu một tiếng.

“Meo ~” Tiểu Tội nhìn thấy Tô Bạch đi lại đây, lập tức tiến đến bên chân Tô Bạch, nhẹ nhàng kêu lên.

Tô Bạch gật đầu với Thu Diệp , sau đó hắn cũng ôm Tiểu Tội.

“Meo ~” Tiểu Tội uất ức kêu một tiếng, cái đầu đụng vào tay Tô Bạch không ngừng, dường như đang chất vấn vì sao hắn lại ra ngoài lâu như vậy, vẫn luôn không trở lại.

Tô Bạch thấy thế cũng không khỏi nở nụ cười, sờ sờ đầu mèo, sau đó hắn nhìn về phía Thu Diệp, dừng một chút, hỏi: “Thu Diệp, ngươi có từng nghĩ đến việc thay đổi cuộc sống của mình chưa?”

Nghe hắn nói, Thu Diệp cũng nao nao, có chút nghi hoặc nói: “Cái gì?”

Tô Bạch xoa đầu Tiểu Tội, nói: “Ta đổi cách nói khác, nếu ngươi có siêu năng lực như trong phim, ngươi sẽ làm cái gì?”

Nghe hắn nói như vậy, Thu Diệp cũng suy tư một chút, vò đầu nói: “Nếu có siêu năng lực, vậy chắc chắn ta sẽ giúp đỡ kẻ yếu, đánh người xấu rồi.”

Thấy hắn nói thế, Tô Bạch hơi ngẩn ra, sau đó có hơi không nói gì, đây mới là dáng vẻ mà một thanh thiếu niên nên có.

Lúc này hắn mới phát hiện, không biết từ khi nào tâm lý của mình và bạn đồng trang lứa đã khác nhau rất nhiều.

Hắn đang trong tuổi này đã bắt đầu dính dáng đến máu tanh, còn có tâm tư sâu sắc, hiểu được nên tính kế người khác như thế nào.

Giống như hôm nay hắn tính kế Trương Tam vậy.

Tuy rằng hắn không làm chuyện gì, nhưng đã khiến Trương Tam sợ muốn chết.

“Khá tốt.” Đột nhiên Tô Bạch cười một tiếng.

Chỉ là một câu khá tốt này nói về hắn hay Thu Diệp thì không ai biết.

Hoặc là cả hai đều có.

“Vậy ngươi tình nguyện có năng lực này sao?” Tô Bạch nhìn về phía Thu Diệp, thần sắc nghiêm túc nói.

Nhìn thần sắc của ông chủ nhà mình, Thu Diệp có hơi kinh ngạc.

Hắn nhận ra dường như ông chủ của mình hơi kỳ lạ, ví dụ như nói cho mèo ăn cỏ, hoặc là gì đó.

“Nói giỡn với ngươi thôi.” Tô Bạch cảm thấy sao chưa trả lời, rồi lại lắc đầu cười một cái, nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Thu Diệp ngây người một lát, sau đó mới mơ hồ gật đầu, đi về phòng mình nghỉ ngơi.

Tô Bạch nằm trên sô pha, vuốt cái đầu mèo xù lông của Tiểu Tội, trong lòng chìm vào trầm tư.

Ngay lúc vừa rồi, hắn đã thật sự muốn biến Thu Diệp thành Người linh năng.

Hiện tại chỗ của hắn giữ rất nhiều linh năng dược liệu, cộng thêm giá trị dược liệu nữa thì cũng tầm vài tỷ.

Nếu như không có người trông coi cái này, hắn cũng không thể yên tâm nổi.

Nhưng hắn nghĩ lại thì cảm thấy thôi đi.

Hiện giờ thân thể Thu Diệp của vẫn là tương đối gầy yếu, hơn nữa cũng chưa chắc nội tâm đã mạnh mẽ.

Nếu cho Thu Diệp dùng thuốc trình tự linh năng, thì chưa chắc đối phương có thể chịu đựng được.

“Chờ thêm một thời gian nữa đi…” Tô Bạch lắc đầu, vuốt đầu Tiểu Tội.

Lần này hắn cũng đi ra ngoài mấy ngày, trong thời gian ngắn như vậy, thì có rất ít khả năng có người chú ý đến nơi này.

Hơn nữa, hắn cũng có thể chào hỏi quản gia một cái, để hắn chăm sóc nơi này một chút là được.

Còn về phần quản gia có thể tham ô mấy linh năng dược liệu này hay không…

Tô Bạch cảm thấy cũng không đến mức đó.

Bởi vì tài nguyên của đối phương không phải dùng tiền để tính, nếu so sánh mấy dược liệu linh năng này với tài nguyên mà quản gia khống chế, thì chỉ là chín trâu mất sợi lông.

Nghĩ vậy, Tô Bạch lấy di động ra gọi điện cho Trương Tam chuẩn bị một chiếc xe cho hắn, sau đó gõ cửa phòng của Thu Diệp nói: “Thu Diệp, ngày mai ta sẽ ra ngoài, ngươi ở đây trông coi nhà cửa một chút.”

Cửa bị mở ra, Thu Diệp nhìn hắn, vò đầu cười khổ nói: “Ông chủ, ngươi lại muốn đi ra ngoài rồi.”

Hắn nhớ rõ lần trước sau khi ông chủ ra ngoài, cũng cách tới mấy tuần lễ mới tìm hắn, hơn nữa còn trực tiếp đổi chỗ.

Hắn rất sợ lần này ông chủ lại như vậy.

Tô Bạch cười nói: “Không có gì, ta đi mấy ngày sẽ trở lại.”

Nói đến này, giọng nói của hắn dừng lại, vuốt Tiểu Tội trong tay nói: “Còn có Tiểu Tội cần ngươi chăm sóc, ta đã chuẩn bị xong đồ vật mà nó sẽ ăn, Tiểu Tội không giống với những con mèo khác, nó chỉ cần ăn loại dược liệu này là được.”

Tiểu Tội chắc chắn phải ở gần bệnh viện, nếu không sẽ tương đối lãng phí tài nguyên nơi bệnh viện này.

Nghe hắn nói như vậy, tuy trong lòng Thu Diệp vẫn có hơi luyến tiếc, nhưng vẫn gật đầu.

Sau khi dặn dò xong công chuyện, Tô Bạch đặt Tiểu Tội bỏ vào ổ mèo, đi vào phòng của mình.

Hắn nằm trên giường, nhìn tình huống trong group chat một chút.

Hắn xem nhẹ rất nhiều nội dung không bổ ích, chủ yếu là để ý đến tin tức tương đối quan trọng trong group chat.

Tin tức hữu dụng đầu tiên là do Ảnh Học Giả thứ hai phát ra, gần đây người sống lại phạm tội càng ngày càng nhiều.

Hiện tại có rất nhiều chỗ bị người sống lại tấn công.

Cái này giống hệt như suy đoán của học giả trước.

Nhìn đến tin tức này, Tô Bạch hơi nhíu mày, tuy rằng năng lực của hắn có liên quan đến người sống lại, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ người sống lại lại xuất hiện nhiều như vậy.

Bởi vì người sống lại quá nhiều, nên rất có khả năng tạo thành sự rối loạn trật tự, ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của hắn.

Tin tức thứ hai là do là Ảnh Tiểu Chiếu thứ ba phát ra, nàng nói gần đây Đồ Long Bộ đang mở rộng ra, dùng cái này để đối phó với người sống lại.

Tin tức thứ ba là do Ảnh Phi Huyền thứ tư phát ra, nói giá cả hiện tại của linh năng dược liệu ở chợ đang tăng cao, mau chạy đi lấy hàng.

Nhìn thấy mấy tin tức này, Tô Bạch cảm nhận hương vị được mưa gió sắp đến trong đó.

Ngoại trừ ba tin tức này, thì vẫn còn một tin tức.

Mà người phát ra tin tức này, lại khiến Tô Bạch có hơi ngoài ý muốn.

Đây là tin tức do quản gia phát ra, để cái bóng có thể trợ giúp thành viên Đồ Long Bộ một chút tại một lúc nào đó, thậm chí có thể chế ra thuốc cho thành viên trong Đồ Long Bộ và giúp thành viên có thể nhận được điểm cống hiến nhất định.

“Cái này là không đánh đã khai sao?” Trong lòng Tô Bạch có chút cạn lời.

Lúc trước hắn đã nghi ngờ quản gia là người của chính phủ, hiện tại xem như là chắc như đá.

Đương nhiên, cái này cũng có ảnh hưởng lớn gì.

Tô Bạch cảm thấy trong lòng của người trong bầy đã biết rồi, chỉ là không có nói toạc ra mà thôi.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    30

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!