Chương 143: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Nhiệm vụ hoàn thành

Phiên bản dịch 7532 chữ

Ngày mưa, sắc trời âm trầm.

Nước mưa cộng thêm thời tiết ướt lạnh, khiến người ta cảm thấy vô cùng rét buốt.

Nhất là đối với một số cô gái mặc váy ngắn mà nói, chính là lạnh đến thấu xương.

“Tùng tùng tùng...” Một cô gái mặc váy liền màu trắng, trang điểm xinh đẹp đang gõ một cánh cửa.

Gõ được một lúc, thấy vẫn chưa mở, thì nàng nhìn địa chỉ cùng bảng số phòng trên điện thoại di động một chút, xác nhận một lúc, lại gõ cửa tiếp.

Nhưng mà, cửa vẫn như cũ không có mở ra.

“Sao vậy nhỉ?” Cô gái oán trách một tiếng, xoa xoa cánh tay có chút lạnh mà nổi da gà của mình.

Tiếp đó nàng lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại: “Alo, dì Lâm, ta đã đến rồi, hắn không có mở cửa.”

“Ngươi đợi lát nữa, ta liên lạc một chút với hắn.” Một bên khác truyền đến một giọng nói của người phụ nữ trưởng thành.

“Nhanh lên đi, dì Lâm, ta ở ngoài này sắp chết cóng rồi.” Cô gái có chút tức giận

“Được rồi, được rồi.”

Sau đó điện thoại cúp máy.

Mà cũng chính là lúc này, một chiếc xe taxi chạy tới bên cạnh cô gái, cửa sổ xe hạ xuống, một cậu thanh niên có chút đẹp trai thò đầu ra, nói với cô gái: “Tiểu thư, ngươi muốn đi đâu?”

Nghe thấy lời hắn nói, cô gái biến sắc, tức giận đến mắng: “Tiểu thư má mày tiểu thư ý, có kiểu xưng hô với người ta như vậy à?”

“Ha ha.” Thanh niên tài xế nghe vậy cũng không giận, cười nói: “Ngươi đợi người sao? Không bằng ngươi lên xe đi, trên xe của ta có hơi ấm.”

Cô gái nghe vậy, nhíu nhíu lông mày, trong lòng nảy sinh sự cảnh giác, cảm giác có chút không đúng.

“Không được.” Nàng lắc đầu.

Sau đó lại đi tới trước cửa phòng nào đó gõ cửa.

Nhưng mà đáng tiếc, cánh cửa này vẫn không có mở ra cho nàng.

“Muốn lên xe hay không? Trong xe của ta rất ấm áp.” Cũng chính là lúc này, tài xế thanh niên mở miệng lần nữa nói.

Nghe thấy lời nói của hắn, cô gái vẫn còn có chút chần chờ.

Nhưng mà thời tiết này quá lạnh, nàng mặc lại ít, thật sự có chút chịu không nổi nữa.

Sau đó, nàng nhìn một chút số công việc và ảnh chụp trên xe của tài xế thanh niên, sau khi xác nhận là chính chủ, cảnh giác trong lòng cũng đã thả lỏng một chút.

“Ừm, đi, đợi chút nữa ta đưa tiền cho ngươi.” Cô gái gật gật đầu, rồi ngồi lên xe.

Nhưng mà nàng vẫn tương đối cẩn thận, ngồi ở hàng ghế sau.

Nhưng cũng chính là lúc này, một người thiếu niên đi tới, mở tay lái phụ ra rồi ngồi vào.

“Hêy, người anh em, ngươi không thấy ta có khách sao?” Tài xế thanh niên nhìn về phía người thiếu niên bên cạnh, sắc mặt có chút không thân thiện.

“Vậy có thể đi chung xe, ta tin rằng nàng sẽ không để ý.” Tô Bạch từ tốn nói.

Cô gái ở phía sau nhìn không thấy tướng mạo của Tô Bạch, nhưng mà nghe thấy đối phương nói như vậy, trong lòng hơi có chút không thoải mái, nhưng mà nàng lên xe vì hơi ấm của điều hòa mà thôi, cũng không phải thật sự muốn đi.

“Nàng không nhất định phải đi.” Con mắt của tài xế thanh niên có chút nheo lại nói.

“Vậy nàng đi đâu?” Tô Bạch hỏi.

“Ha ha... Nàng ở lại đây, không đi nữa.” Tài xế thanh niên đột nhiên ha ha nở nụ cười.

Cô gái nghe vậy, đột nhiên cảm giác có chút không được phù hợp lắm, đành phải mở cửa chạy ra phía ngoài.

Nhưng cũng chính là lúc này, một sợi dây thép đột nhiên thoát ra từ vị trí ghế lái đằng sau xe, trong nháy mắt ghìm chặt cổ của cô gái, kéo mạnh bằng sức về phía sau.

Cảnh tượng hết sức quỷ dị.

“Ách...” Hai tay cô gái hoảng sợ bắt lấy sợi dây thép trên cổ của mình, móng tay ở phía trên dùng sức cấu, lại phát hiện ngón tay của mình căn bản không giựt nổi dây thép ở cổ.

Phảng phất lúc này, dây thép trên cổ đã hòa làm một với cái cổ của nàng, mà bởi vì động tác kịch liệt của nàng, máu từ khe hở giữa móng tay của nàng và cổ chảy ra.

“Bịch!” Cũng đúng lúc này, một âm thanh đập nặng nề truyền đến.

Đầu của người tài xế thanh niên nháy mắt bị đập lõm một cái lỗ, dòng máu phun tới.

Hắn không dám tin nhìn về phía Tô Bạch, hắn không nghĩ con người trước mắt này, lại muốn giết mình.

Hơn nữa, đối phương vừa nãy trực tiếp thoát khỏi sự trói buộc của dây thép.

Chẳng lẽ, đối phương là đồng loại của mình?

Nghĩ đến đây, tài xế thanh niên đang chuẩn bị nói.

Nhưng mà, còn không đợi hắn nói gì thêm, lại một cái búa nhổ đinh nện xuống, máu bắn tung tóe.

Hắn trong nháy mắt chết đi.

“Cảm giác gần đây có một người vừa mới tử vong, họ tên Hứa Thần, thu hoạch được điểm thuộc tính đặc biệt, tiếng ngoại Liên Bang +1.”

Cảm giác được thông tin tử vong của đối phương, Tô Bạch nhìn về cô gái phía sau.

Lúc này trên cổ cô gái đã có chút máu, nàng đang há to miệng thở hổn hển, đang nhìn Tô Bạch với một chiếc mặt nạ dữ tợn đáng sợ dính đầy máu, thì muốn thét lên.

Nhưng cũng chính là lúc này, một luồng sát ý mạnh mẽ bao phủ lấy nàng.

Lúc này, cô gái cũng có chút sợ đến ngây ngốc, căn bản không dám nói thêm lời nói gì.

Tô Bạch cảm giác trong xe và vùng gần đây một chút, thấy không có thiết bị giám sát gì, thì yên tâm.

Sau đó cái mũi của hắn run run một chút, nhìn cô gái đằng sau một chút, ánh mắt lộ ra một tia quái dị.

Tiếp đó, hắn mở cửa xe ra, gọi điện thoại cho Quản gia: “Quản gia, nhiệm vụ hoàn thành.”

“Tốt. Chuyện phía sau ta sẽ giúp ngươi xử lý tốt.” Quản gia trả lời.

“Nơi này có một người chứng kiến.” Tô Bạch đột nhiên nói.

Nghe thấy lời hắn nói, âm thanh của Quản gia dừng một chút, nói: “Đối phương nhìn thấy tướng mạo của ngươi chưa?”

“Chưa.” Tô Bạch trả lời.

“Vậy cần ta giúp ngươi xử lý nàng không?” Quản gia hỏi.

Nghe thấy lời nói của đối phương, Tô Bạch giật giật khóe miệng, nói: “Vẫn là thôi đi.”

Tiếp đó, hắn cúp điện thoại.

Hiển nhiên, Quản gia cũng không phải người vạn năng, hắn cũng không thể xóa sạch một vài ký ức của một người.

Kỳ thật đây cũng xem như bài kiểm tra của Tô Bạch với Quản gia.

Hắn phát hiện, lực lượng mà Quản gia nắm giữ quá lớn.

Nhưng lúc này, hắn cũng phát hiện một vài hạn chế của Quản gia, đối phương chỉ có thể biết một vài thông tin mà phía chính phủ biết, hoặc là một vài thông tin ngầm.

Không thể chân chính tìm kiếm người sống lại.

Nhất là, hiện tại hệ thống theo dõi của một vài chỗ đã bị hỏng.

......

“Đội trưởng, chúng ta phải tìm đến lúc nào đây?” Ninh Huyên đang lái xe Jeep, phàn nàn nói với Sở Hồng Nguyệt bên cạnh.

Hiện tại nàng lái xe cảm giác khó chịu chết mất.

Cứ lái xe ở trong thành phố chẳng có mục đích, vô cùng khó chịu.

Hơn nữa còn không thể đua xe.

“Tiếp tục lái, đừng có ngừng...” Sở Hồng Nguyệt đang xem hồ sơ trong tay, bình tĩnh nói.

“Hầy...” Ninh Huyên thở dài, sau đó nàng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía hai người ở phía sau nói: “Vương Đại Cương, Dư Tiểu Ny, các ngươi là người yêu sao?”

Nghe thấy lời nói của nàng, mặt cô gái trẻ tuổi đằng sau hơi đỏ lên, xong muốn nói cái gì đó.

“Không phải, Ninh tiền bối cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không yêu đương khi đang làm việc.” Nhưng còn không đợi nàng nói thêm gì, Vương Đại Cương ở bên cạnh lập tức tiếp lời, sắc mặt nghiêm túc.

“Có đúng không?” Ninh Huyên có chút kỳ lạ nhìn bọn hắn một chút, “Ta thấy quan hệ của ngươi rất tốt.”

“Thưa tiền bối, chúng ta cũng lớn lên trong một viện.” Vương Đại Cương thần sắc nghiêm túc nói.

Mà cũng chính là lúc này, Sở Hồng Nguyệt liếc mắt nhìn Dư Tiểu Ny, nhìn thấy biểu cảm thất lạc của đối phương, nói: “Kỳ thật bên trong Đồ Long Bộ cũng không có quy định không được yêu thương, chỉ cần các ngươi thích lẫn nhau, hoàn toàn có thể yêu thương.”

Nghe thấy lời nói của nàng, Vương Đại Cương và Dư Tiểu Ny khẽ giật mình, nửa ngày không nói gì.

Ninh Huyên lái xe thấy thế ngơ ngác một chút, sau đó mím môi một cái, không nhiều lời nữa, tiếp tục lái xe.

Mà cũng chính là lúc này, nàng đột nhiên khẽ giật mình, nhìn về phía một chiếc xe taxi ở nơi xa.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    18

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!