Chương 142: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Tìm kiếm hung thủ

Phiên bản dịch 7349 chữ

Cúp điện thoại của Quản gia, Tô Bạch cầm mũ lưỡi trai ở một bên lên, sau đó đi ra cửa.

Hôm nay là một ngày mưa

Phải nói, những ngày dạo gần đây của thành phố Vân Mộng đều là trời mưa.

Tô Bạch đã phát hiện trong tập hồ sơ hồi trước, đối phương thường xuyên bắt đầu giết người từ ngày mùng 4 tháng 10, đến ngày 14 tháng 10 mới thôi, mỗi ngày đều giết người, đồng thời số lận giết người mỗi một lần cũng ngày càng nhiều.

Vốn dĩ ban đầu chuyện này Đồ Long Bộ muốn xử lý, nhưng bọn hắn vừa đến, người sống lại kia đột nhiên lại không giết người nữa.

Mà trải qua sự điều tra Đồ Long Bộ, chuyện này vẫn luôn không có đầu mối.

Người chết đều đột nhiên biến mất, hơn nữ còn ở khắp nơi trên thành phố Vân Mộng.

Càng khó khăn hơn nữa là, vào đoạn thời gian trước, bởi nguyên nhân linh năng thiên địa xung kích, với tư cách là thành phố phụ cận của cấm địa số 76, hệ thống giám sát của nơi đây đã bị hỏng, vẫn đang trong thời gian sửa chữa, máy giám sát trên đường, chỉ là một vật trang trí.

Rất nhiều nơi đều là điểm mù trong việc giám sát.

Sau khi Tô Bạch xuống lầu, đầu tiên ra quầy tiếp tân mượn một cây dù, sau đó đi ra ngoài.

Nước mưa tí tách rơi xuống, hắn bước đi trong làn mưa, sắc mặt bình tĩnh.

Trước khi đến đây, hắn đã phân tích vụ án mấy lần.

Một trong số đó, liên quan đến người bị giết, phần lớn đều một vài người phụ nữ làm công việc không chính đáng, cùng loại với Chu Oánh Oánh lúc trước.

Kỳ thật, rất nhiều tên sát nhân điên cuồng sẽ chọn những người phụ nữ này làm mục tiêu săn mồi, bởi vì những người phụ nữ này so với những người khác, tỉ lệ chất lượng của bọn họ tương đối cao.

Những người phụ nữ như này, thông thường không có sự quan tâm của ngoại giới, quan hệ xã hội nhỏ. Điều này dẫn đến việc khi những người phụ nữ này biến mất. sẽ không dẫn đến sự chú ý của người khác.

Hơn nữa, những người phụ nữ như thế, rất biết tạo điều kiện cho mấy tên giết người điên cuồng.

Có khả năng tên sát nhân điên cuồng cho những người phụ nữ như này một ánh mắt, đối phương sẽ đi theo tên sát nhân điên cuồng, thậm chí còn sẽ đi đến một vài nơi mà người khác không thường đến, cơ bản không cần bỏ ra quá nhiều sức lực.

Hơn nữa, nếu như sở cảnh sát thật sự điều tra việc này theo phương hướng đó, vậy sẽ đi vào tử cục.

Bởi vì giết người không phải kẻ sát nhân điên cuồng bình thường.

Tám chín phần mười là người sống lại.

Người sống lại gây án, sẽ cân nhắc giá thành gây án không có sai.

Nhưng nhiều khi, đối phương gây án chỉ là phát tiết lệ khí ở trong lòng mình.

Nếu như Tô Bạch đoán không có sai, khi đối phương còn bé, hoặc là lúc nào đó, nhất định từng chịu đựng, dẫn đến việc hắn thống hận những người phụ nữ như thế.

Đây là một đầu manh mối.

Một đầu mối khác là, đối phương bắt đầu giết người từ ngày mùng 4 tháng 10 ngày đó, đến ngày 14 là dừng.

Đồ Long Bộ nghĩ rằng do người sống lại biết được bọn họ đến đây, cho nên mai danh ẩn tích.

Nhưng Tô Bạch thì không cho là như vậy, bởi vì người bình thường căn bản không tiếp xúc được với Đồ Long Bộ, càng không khả năng biết được tin tức đối phương.

Trừ cái đó ra, hắn phát hiện một chuyện rất có ý tứ, gần nhất thời tiết có kỳ lạ, bắt đầu từ ngày mùng 4 tháng 10, đến ngày 14, mỗi ngày đều mưa.

Thẳng đến ngày 15, mới bắt đầu xuất hiện mặt trời.

Điều này cùng với thời gian mà tên tội phạm giết người kia ra tay, vô cùng ăn khớp.

Cho nên Tô Bạch suy đoán, người sống lại này không giết người trong ngày mười năm nguyên nhân là bởi vì hôm ý không mưa mà không phải do người của Đồ Long Bộ đến.

Hôm nay, là ngày 17, cơn mưa lần nữa xuất hiện.

Tô Bạch tin tưởng, nếu như hắn đoán không sai, người đó đã nhịn một ngày rồi, hôm nay rất có khả năng sẽ hành hung một lần nữa!

Đương nhiên, hai đầu mối này không thể khiến hắn có thể định vị chính xác hung thủ đồng thời tìm đến đối phương.

Manh mối chân chính có thể khóa chặt người đó là một cái khác.

Nơi mà người bị hại mất tích, trải rộng toàn bộ nội thành.

Cái này cũng đã nói lên, người sống lại này hoặc là có năng lực qury dị di chuyển nhanh chóng, hoặc là đối phương có xe.

Mà tỉ lệ đối phương có năng lực di chuyển nhanh chóng, Tô Bạch cảm thấy tiệm cận với 0.

Bởi vì nếu đối phương có loại năng lực này, chạy loạn khắp nơi đã sớm khiến dân chúng khủng hoảng.

Cho nên, đối phương sở dĩ tạp lên án mạng ở các nơi là bởi vì đối phương có xe.

Nhưng nơi này, lại có một vấn đề.

Người có xe, cũng không nhất định sẽ lái xe chạy khắp cả thành phố này, chạy loạn khắp nơi.

Người từng lái xe đều biết, lái xe trong thời gian dài, là một chuyện cực kỳ vất vả, người bình thường rất khó chịu nổi.

Trừ phi. . . Đây là công việc.

Tô Bạch đi trên đường, đưa tay gọi một chiếc xe taxi.

Tài xế trung niên hỏi: “Chàng trai, đi nơi nào?”

“Cứ dạo xung quanh đây đi.” Tô Bạch gấp dù lại, tiến vào xe bên trong, từ tốn nói.

Nghe được lời của hắn, tài xế trung niên khẽ giật mình, có chút im lặng nói: “Chàng trai, ngươi đừng làm phiền ta kiếm tiền chứ, hiện trời đang đổ mưa, vừa đúng lúc là thời gian cao điểm để nhận vông việc. . .”

“Ngươi mở đồng hồ, chạy hết năm trăm tệ này rồi dừng.” Tô Bạch không để ý đến đối phương, đặt năm trăm tệ trước mặt của đối phương .

Nhìn năm trăm tệ, tài xế trung niên lập tức im miệng, sau khi kiểm tra năm trăm tệ này là thật hay giả, thì khởi động ô tô, cười ha hả nói: “Có thể, lại nói có phải cậu thất tình hay không? Muốn giải sầu một chút?”

Tô Bạch có chút không biết nói gì, hắn còn chưa hẹn hò đâu, làm sao có thể thất tình.

Nhưng hắn không muốn cùng tài xế nói nhảm, nhân tiện nói: “Ừm, xem như thế đi, giờ ngươi đừng nói chuyện nữa, ta muốn được yên tĩnh.”

“A, cô bé gọi là Tĩnh Tĩnh sao?” Tài xế trung niên ha ha nói: “Nàng bao nhiêu tuổi? Là bạn học với ngươi sao?”

Tô Bạch im lặng không nói, lần nữa lấy ra một trăm tệ đặt trước mặt tài xế trung niên, nói: “Tiếp sau đây ngươi đừng nói chuyện với ta nữa, một trăm tệ này sẽ thuộc về ngươi.”

Nghe được hắn nói, ánh mắt tài xế trung niên sáng lên, lập tức thu hồi tiền, cười nói: “Nhìn ngươi khách khí kìa, cô nương kia chia tay ngươi thật là. . .”

Hắn nói đến đây, thấy được Tô Bạch làm một động tác kéo miệng lại, liền lập tức ngậm miệng.

Sau đó, tài xế trung niên lái xe, bắt đầu lao vùn vụt bên trong thành phố.

Tô Bạch thỉnh thoảng sẽ chỉ dẫn phương hướng một chút.

Nơi mà hắn chỉ, đều là nơi mắt tích của người bị hại.

Trên đường đi, Tô Bạch mở cảm giác dã thú, tiến hành cảm nhận một số chiếc xe khả nghi.

Bây giờ điểm thuộc tính trí nhớ của hắn đã đạt đến mười, lại thêm điểm thuộc tính tinh thần đạt đến năm, hắn bây giờ, cảm giác dã thủ mở liên tục hai tiếng cũng không có một vấn đề gì.

Mà nếu như sử dụng một cách tinh tế, Tô Bạch dùng 4 giờ cũng không có vấn đề.

Liên tục trong một giờ, mưa rơi càng lúc càng lớn.

Tô Bạch ngồi chiếc xe này vẫn lao nhanh trên đường như cũ.

“Cái kia. . . Ta đưa tiền cho ngươi được không, ngươi nói cho ta một chút. . .” Cũng chính là lúc này, lái xe nhịn không được nói.

Tô Bạch có chút im lặng, lại lấy ra một trăm, đặt ở trước mặt tài xế, “Lại thêm một trăm, đừng có nói nữa.”

Nói xong, hắn mặc kệ tài xế, tiếp tục cảm giác những cỗ xe xung quanh.

Lái xe nhìn tiền trước mặt, lộ ra biểu cảm muốn nói lại thôi/

Hắn lắc đầu, nhận lấy tiền.

Chỉ là lúc này, hắn cảm giác tiền này không có thơm như vậy.

Mà cũng chính là lúc này, ánh mắt Tô Bạch đột nhiên ngưng tụ, nhìn về một chiếc xe taxi phía trước.

Sau đó, hắn nói: “Dừng xe.”

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    28

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!