Chương 146: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Thăm dò Quản gia

Phiên bản dịch 7667 chữ

Sau khi rời khỏi ngã tư, Tô Bạch bắt một chiếc taxi trên đường, trở về khách sạn.

Sau khi đến khách sạn, đầu tiên hắn tua nhanh đoạn video trong cameras một lần.

Sau khi xem xong, Tô Bạch liền nhíu mày.

Trong video không hề xuất hiện xe của Nghiêm Văn Thần lẫn bóng dáng hắn.

Hiển nhiên Nghiêm Văn Thần là một người vô cùng cẩn thận, bình thường hắn đều giấu kín thông tin hành trình của mình, người ngoài không thể nào biết được.

Thật ra Tô Bạch cũng từng hỏi Quản gia về thông tin hành trình của hắn.

Nhưng do gần đây hệ thống giám sát trong thành phố bị hỏng rồi nên Quản gia cũng không tài nào biết được vị trí chính xác của hắn.

Tô Bạch nhìn tập đoàn Vân Gian cách đó không xa, ánh mắt bình tĩnh lại lạnh lùng.

Hiện tại chuyện này hắn cũng không gấp.

Từ những tư liệu mà Quản gia đưa lúc trước, hắn biết được rằng cứ khoảng nửa tháng, Nghiêm Văn Thần sẽ đến tập đoàn một lần.

Hắn đợi được.

Đương nhiên hắn cũng không phải người há miệng chờ sung, hắn đã tốn 20 điểm cống hiến để Quản gia giúp mình truy tìm thông tin của Nghiêm Văn Thần rồi.

Để Quản gia điều tra thì dễ hơn hắn nhiều.

Tiếp theo, Tô Bạch tắm rửa sạch sẽ rồi giặt sạch quần áo và mùi máu tươi.

Sau khi tắm rửa xong, hắn bước ra khỏi phòng tắm.

Bước tới trước gương, Tô Bạch hơi xuất thần nhìn mặt mình.

Hắn phát hiện dạo này hắn thật sự thay đổi rất nhiều.

Các thớ cơ trên cơ thể hiện rõ, đồng đều lại tràn đầy mỹ cảm.

Tuy đều tạo cho người ta cảm giác có sức bộc phát như một con báo, nhưng cơ bắp lại không cuồn cuộn như những người đàn ông vạm vỡ.

Tô Bạch nhìn một hồi, lấy khăn lau khô bọt nước trên người cùng đầu tóc mình.

Tiếp đó hắn thay quần áo nằm trên giường, lấy điện thoại di động ra xem lại nhật ký trò chuyện.

Kim Cương: Link —— Bạn của bạn Tao kiêu đấy, mày làm gì được tao đang thu thập mảnh vỡ anh hùng ở hẻm núi Vinh Quang, mau tới giúp hắn đi!!!

Kim Cương: Link —— Bạn của bạn Tao kiêu đấy, mày làm gì được tao đã giết được 3 người liên tiếp ở hẻm núi Vinh Quang, mau đến xem biểu hiện xuất thần của hắn đi!!!

“...”

Tô Bạch vừa vào nhóm chat đã thấy mấy tin nhắn của Kim Cương nên não chưa kịp load.

Cái cách nói chuyện cứ sai sai ấy nhỉ?

Khóe miệng hắn giật giật, lẽ nào cái bóng thứ sáu Kim Cương là học sinh tiểu học à?

Hắn bó tay rồi, tên nick của Kim Cương quá giống học sinh tiểu học.

Sau đó hắn lắc đầu, xem lại lịch sử trò chuyện liền tìm được một vài thông tin hữu ích.

Đầu tiên, lão Miêu, Hoa tuyết đã nhận được quà của hắn rồi, đang cảm ơn trong nhóm.

Còn Tiểu Chiếu với Phi Huyền thì vẫn chưa nhận được.

Tô Bạch đoán chắc Tiểu Chiếu và Phi Huyền là người ngoài Liên Bang hoặc trong hoang mạc.

Còn Hoa tuyết chắc là người Liên Bang.

Đấy là hắn phán đoán từ thời gian Quản gia giao quà.

Dĩ nhiên Tô Bạch suy đoán như vậy cũng vì một số nguyên nhân khác nữa.

Ví dụ như, những tin tức Tiểu Chiếu nói lúc trước là tin tức ngoài Liên Bang.

Mà chiếc xe mà Phi Huyền muốn mua chỉ ngoài Liên Bang mới có.

Ngoài ra thì trước đó, Tô Bạch cũng phát hiện ra một số chuyện khác.

Ví dụ như trong Cửu Ảnh, cái bóng thứ năm Hoa tuyết và cái bóng thứ sáu Kim Cương còn không phải người chế thuốc.

Điều này cũng chứng tỏ, họ gia nhập Cửu Ảnh chưa lâu.

Tô Bạch đoán là cái bóng thứ năm và cái bóng thứ sáu trước đây đã chết rồi nên này mới đến lượt Hoa tuyết và Kim Cương hiện tại thế chỗ.

Thậm chí hắn cảm thấy, lúc trước trong số những cái bóng còn có cả cái bóng thứ chín, chẳng qua là chết rồi.

Có lẽ trước kia còn có cái bóng thứ mười, thứ mười một vân vân...

Mà Tô Bạch cảm thấy, nếu những người này có thể áp chế lệ khí thì lẽ ra họ sẽ không chết mới đúng, hơn nữa còn sống tốt hơn người bình thường ấy chứ.

Nhưng người như vậy mà vẫn chết.

Tô Bạch cũng không tìm Quản gia để hỏi về cái chết của những người này.

Mặc dù hắn thường dùng điểm cống hiến để nhờ Quản gia giúp làm này làm kia, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không phòng bị Quản gia.

Tô Bạch còn chưa đến mức gửi mạng mình vào tay người khác.

Hơn nữa, cho dù Quản gia không nói, hắn cũng đoán được đại khái tại sao những cái bóng kia lại chết.

Chắc là chết trong lúc giao đấu với người sống lại.

Thủ đoạn của người sống lại vô cùng kỳ quặc, những cái bóng bỏ mình trong lúc giao đấu với họ cũng không phải là điều không thể.

Phải biết rằng trong số những người sống lại không chỉ có cấp Xà cấp Trùng, mà còn có cả những cấp lợi hại hơn như cấp Mãng, cấp Giao, thậm chí là cấp Ác Long.

Những cái bóng cũng chỉ là những người sống lại đặc biệt hơn mà thôi, không nhất định là họ phải mạnh hơn những người sống lại kia.

Nếu gặp phải người sống lại mạnh hơn, họ cũng sẽ chết mà thôi.

Hơn nữa Tô Bạch cảm thấy, với tình trạng nhằm vào người sống lại như hiện giờ của Quản gia, rất có thể sẽ thu hút sự chú ý của một số người sống lại có tâm, rồi họ sẽ chuyên môn đuổi giết những cái bóng.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao lúc trước Quản gia lại không ủng hộ việc những cái bóng liên lạc với nhau.

Bởi vì việc này sẽ khiến một số người sống lại cường đại đi tìm hiểu nguồn gốc, diệt tận gốc cái bóng.

Về việc tại sao giờ hắn lại muốn lập nhóm chat, chắc là quyết định trong lúc bí quá hóa liều, bởi vì chỉ có những cái bóng mới có thể giúp đỡ lẫn nhau để cùng nhau vượt qua cơn khủng hoảng hiện tại.

Đương nhiên cũng có thể là vì Quản gia nắm giữ một số phương pháp xác nhận thân phận.

Tô Bạch nhìn điện thoại di động, vẻ mặt đăm chiêu.

Hoa tuyết: Có ai ở thành phố Vân Mộng không? Phạm Kiệt mới đến thành phố Vân Mộng, có ai xin ký tên hắn giúp ta được không?

Đúng lúc này, trong nhóm hiện lên một tin nhắn.

Tô Bạch ngẩn ra.

Phạm Kiệt là ai?

Là người sống lại nào à?

Mà không đợi hắn kịp phản ứng, Quản gia đã lên tiếng trong nhóm.

Quản gia: Ngươi bảo đại minh tinh Phạm Kiệt ấy hả? Nãy hắn mới nhảy lầu tự tử rồi, chắc là do người sống lại làm. Nếu ngươi muốn biết thông tin chi tiết thì có thể gọi điện cho ta, ta có thể cung cấp thông tin chi tiết cho ngươi, chỉ tốn một điểm cống hiến thôi.

Thấy Quản gia nhắn vậy, Tô Bạch liền Phạm Kiệt là ai.

Đó là một minh tinh rất xuất sắc, từng đóng rất nhiều bộ phim truyền hình.

Trước đây hồi còn ở chung với cha mẹ, lúc xem TV hắn đã từng xem phim truyền hình do ngôi sao này đóng.

Chẳng qua kể từ khi cha mẹ qua đời, Tô Bạch không bao giờ bật TV nữa.

Cũng đúng lúc này, Hoa tuyết đã khóc ầm lên trong nhóm rồi.

Hoa tuyết: Huhuhu —— Ca ca, ca ca của ta ——

Tô Bạch lắc đầu, sau đó vẻ mặt bỗng cứng lại, cầm lấy điện thoại, vẻ mặt khó hiểu.

Sau đó, hắn dừng lại khoảng chừng ba mươi giây rồi gọi cho Quản gia.

“Alo.” Đầu kia truyền đến giọng của Quản gia.

“Quản gia, ta muốn có tất cả tư liệu về những người sống lại bị nghi ngờ xuất hiện tại thành phố Vân Mộng.” Tô Bạch nói.

Ban nãy hắn đã nghĩ tới rồi, giờ Quản gia đang giúp hắn điều tra tin tức về Nghiêm Văn Thần, vậy trong khoảng thời gian này, hắn hoàn toàn có thể đi gây phiền phức cho một vài người sống lại, kiếm thêm điểm kỹ năng đặc biệt.

Nghe thấy lời của hắn, Quản gia dừng lại một lúc rồi nói: “Ok, lát nữa ta sẽ gửi tài liệu cho ngươi. Mấy người sống lại này cũng có điểm cống hiến, ngươi cũng có thể nhận nhiệm vụ đi đối phó bọn họ.”

“Tạm thời không nhận.” Tô Bạch nói.

Mặc dù hắn rất muốn đối phó người sống lại, nhưng giờ hắn còn chẳng biết thực lực đối phương ra sao thì sao hắn có thể dễ dàng nhận nhiệm vụ được.

Nghe thấy lời của hắn, Quản gia đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.

Tô Bạch nhìn điện thoại di động, ánh mắt hơi lóe lên.

Trong khoảng thời gian này, hắn gọi điện thoại cho Quản gia cũng có ý thăm dò.

Với dáng vẻ ban nãy của Hoa tuyết, nàng nhất định sẽ gọi điện thoại cho Quản gia trước tiên.

Mà nếu vậy, hắn gọi điện thoại cho Quản gia, tám mươi chín mươi phần trăm máy sẽ bận.

Nhưng không...

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    22

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!