Chương 153: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Nỗi sợ của Cao Tường

Phiên bản dịch 8384 chữ

“Rầm!”

Tấm thủy tinh vỡ ra, Cao Tường nhảy vào trong văn phòng.

Đây là một chiêu hắn cực kỳ thích dừng khi chạy trốn.

Bây giờ tố chất thân thể của hắn so với mấy tên đội trưởng Đồ Long Bộ này mạnh hơn một mảng lớn, hắn dám nhảy như vậy, nhưng đối phương tuyệt đối không dám.

Như vậy, có thể vì sự chạy trốn của hắn mà tranh thủ được một ít thời gian, vô cùng thực dụng.

Mà cũng chính là khi hắn nhảy vào văn phòng chưa được bao lâu, cũng cảm giác ra được nơi này có cái gì không đúng.

Cao Tường đứng lên, cảnh giác nhìn về bốn phía.

Nơi này rất im lặng, vô cùng im lặng.

Thật ra thì điều này rất bình thường.

Hiện giờ người ở chỗ này cũng đã di tản đi dưới sự giúp đỡ của cảnh sát và quân đội.

Dưới tình huống không có ai, đương nhiên là cực kỳ im lặng.

Nhưng mà, Cao Tường lại từ bên trong sự an tĩnh này, nhận ra được một tí ti nguy hiểm.

Sau khi đến được cấp Mãng, hắn đã hoàn toàn không giống với lúc trước, đã có một loại năng lực cảm nhận được nguy hiểm.

“Rầm!” Đột nhiên tấm kiếng bên cạnh hắn vỡ ra, một cái búa sắt có mũi nhọn đập về phía ót của hắn.

Nghe được âm thanh này, chân Cao Tường chợt dừng sức, rời khỏi chỗ đang đứng.

Nhưng mà, người công kích lại đuổi cho đến cùng không buông, tiếp tục đập về hướng hắn.

Lúc này Cao Tường đã có thể thấy rõ ràng bộ mặt của người công kích rồi.

Đây là một thiếu niên có thân hình cân xứng, trên mặt một có đeo một miếng mặt nạ méo mó màu đỏ thẫm, trong mắt lạnh như băng lại bình tĩnh, mà sâu trong ánh mắt kia, lại có một sự điên cuồng ẩn giấu.

Cao Tường nhìn đối phương múa may cái búa, mí mắt nhảy lên.

Này mũi nhọn của cái búa này, nhọn đến một loại cực hạn, khiến cho hắn cảm nhận được một cảm giác có nguy cơ.

Cái đầu búa nhọn này, có thể giết chết hắn!

Nghĩ tới đây, Cao Tường lập tức nâng cái bàn làm việc ở bên cạnh, ném về phía kẻ kia.

Thân thể Tô Bạch lách một cái, tránh khỏi bàn làm việc.

“Ngươi hẳn là người sống lại đi, ta và ngươi không có thù oán gì, tại sao ngươi lại muốn giết ta.” Cao Tường tranh được cơ hội thở dốc một hơi, nói với Tô Bạch.

Nghe thấy lời nói của đối phương, Tô Bạch lại không hề định trả lời, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn vào hắn, thu lại cái búa sắt cầm trong tay, biến thành hai cái găng tay sợi kẽm.

“Muốn giảng hòa sao?” Cao Tường thấy hắn thu hồi vũ khí, nhẹ nhõm mà cười một tiếng, nói: “Ngươi chắc là không phải là do con mụ Thi Thiên Thiên phóng đãng kia... phái tới...”

Nói được một nửa, sắc mặt của hắn thay đổi.

Đối phương vậy mà lại tăng tốc đánh về phía hắn.

Không có sự ảnh hưởng của búa, kẻ địch càng linh động hơn so với khi cầm búa.

“Chán sống à!” Cao Tường nổi giận gầm lên một tiếng, lại nâng cái bàn làm việc bên cạnh lên, cứ muốn hướng về đối phương mà ném.

“Rầm!”

Nhưng thời điểm hắn giơ bàn làm việc lên, một cái tay bất chợt đâm nát bàn làm việc, chộp vào tay phải của hắn.

Trong nháy mắt, Cao Tường lập tức cảm giác được cơn đau trên tay phải.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, ném bàn làm việc về phía đối phương.

Rầm!

Một tiếng nổ vang, bàn làm việc nện lên trên vách kiếng, tấm kiếng lập tức vỡ vụn.

Cao Tường đập xong, che cánh tay của mình, lúc này cánh tay của hắn đang máu chảy không ngừng!

Mà ở bên cạnh hắn, là cánh tay cụt của hắn.

Hắn nhìn về Tô Bạch phía đối diện, mắt hiện ra một chút hoảng sợ.

Cái bao tay của người này có gì đó kỳ lạ, vậy mà lại có thể đâm rách cơ bắp da thịt của hắn! Hơn nữa còn có thể dễ dàng gỡ cánh tay của hắn xuống.

“Đáng chết!” Cao Tường nổi giận gầm lên một tiếng, trong mắt hắn lóe lên một đường ánh sáng màu bạc rồi tắt.

Trong nháy mắt, Tô Bạch cũng cảm giác đầu trở nên mê muội.

“Nhảy xuống!”

“Nhảy đi!”

“Mau nhảy xuống đi!!!”

“Ha ha! Không phải là hắn sẽ chuẩn bị nhảy đấy chứ!”

“Đi chết nhanh chút đi!”

“...”

Lúc này, từng tiếng âm vang vào tai như nhập ma vậy, làm cho đầu Tô Bạch đau đớn từng cơn.

Lúc này, trong lòng hắn nảy sinh ác ý, một luồng khí thế khiếp người dâng lên từ trên người hắn.

“Ta nhảy con mẹ ngươi ấy! Ông đây làm thịt bọn rác rưởi các ngươi!” Tô Bạch gào thét lên một tiếng, mắt hắn trong nháy mắt trở nên đỏ như máu, trên người xuất hiện một luồng khí thế ác liệt.

Sau đó, người hắn nhảy một cái, bổ nhào về phía Cao Tường.

Cao Tường thấy thế, bỗng biến sắc.

Người này, tại sao không hề bị năng lực của hắn khống chế? !

Hơn nữa, khí thế trên người tên này vô cùng kinh khủng, khiến cho hắn sinh lòng khiếp sợ, không dám ứng đối trực diện.

Sau đó, hắn cũng không dám ở lâu, xoay người lập tức bỏ chạy về nơi xa hơn.

Tô Bạch đuổi theo ngay phía sau.

Rầm!

Cao Tường tông vỡ tấm kiếng, hướng về phía tòa nhà đằng xa mà đi.

Mà ơ trong không trung, hắn nhìn hình ảnh phản chiếu trong kính, con ngươi trong mắt rụt lại, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Cái tên điên kia, vậy mà lại nhảy theo hắn!!!

Tên điên!!!

Trong lòng Cao Tường gào thét.

Hắn nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, lúc mà bản thân mình né tránh Đồ Long Bộ, thế mà lại bị tên người sống lại khác để mắt tới.

Hơn nữa, vừa rồi hắn đã chọc giận đối phương.

“A a!!!” Trong lòng Cao Tường gào thét.

Nếu không phải Đồ Long Bộ làm hao phí linh năng của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không chật vật như vậy!!!

“Rầm!” Tấm kiếng vỡ ra!

Cao Tường rơi trên mặt đất.

Sau khi rơi trên mặt đất, hắn lập tức trở người qua, hắn vung một đấm về phía Tô Bạch còn đang ở trên không trung.

Trong mắt hắn tràn đầy vẻ thù hằn, một đấm đã phát huy ra toàn bộ lực lượng của hắn.

Chỉ cần một đấm này đánh trúng, đối phương lập tức sẽ rơi xuống từ tòa nhà cao tầng này.

Tô Bạch ở trên không trung, một đôi mắt tràn đầy tia máu nhìn chăm chú vào một đấm mà Cao Tường vung tới này.

Sau đó, thân thể của hắn dùng một cái tư thế kỳ lạ, bắt đầu uốn éo, đã dễ dàng tránh được một đấm này.

Bây giờ độ mềm dẻo của thân thể hắn, đã đạt tới 5 điểm thuộc tính cơ bản, lại thêm 4 điểm kỹ năng chém giết, để né được một đòn kia cũng không khó.

Thân thể Tô Bạch xuyên qua quả đấm của Cao Tường, đến bên người Cao Tường, một tay bắt lấy tay trái của hắn.

“Roẹt!” Một tiếng đao phát ra.

Bao tay trong tay hắn hóa thành một lưỡi đao thật mỏng, gỡ cánh tay trái còn sót lại của Cao Tường xuống.

“A!!! “Cao Tường hét thảm một tiếng, nhìn cánh tay trên mặt đất, trong lòng đã sụp đổ.

Người này, tuyệt đối không phải là kẻ hắn có thể đối phó được!

Mặc dù nói là, đối phương có tốc độ lực lượng không quá thua kém hắn, nhưng mà kỹ xảo chém giết của đối phương, lại hoàn toàn áp chế được hắn.

Thậm chí, lá bài tẩy cuối cùng của hắn, cũng không có ảnh hưởng quá lớn với đối phương.

Sau đó, hắn đã chuẩn bị tiếp tục chạy trốn.

Nhưng cũng chính là lúc này, Tô Bạch chạy đến bên cạnh Cao Tường, lần lượt tháo cả cặp chân của đối phương.

“A!!! “Cao Tường hét thảm một tiếng, té trên mặt đất, thân thể giống như con giun bò trên đất vậy.

Mặt đất có một mảng máu.

Tô Bạch đã cảm giác xung quanh, duỗi tay nắm lấy tóc của Cao Tường, kéo tới phòng đồ dùng, tiếp theo hắn lại lấy một cọng dây ni lông từ trong phòng đồ dùng.

Sau đó, hắn cột sợi dây ni lông vào cổ Cao Tường, kéo Cao Tường đi xuống tòa nhà.

Cùng lúc đó, Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, bấm số của Quản gia.

“Quản gia, ta đã bắt được Quỷ của trời cao, ngươi có thể giúp ta dọn dẹp người xung quanh một chút không? Tiện thì nói cho ta biết vị trí của vật phong ấn.” Tô Bạch nói với Quản gia.

Quản gia im lặng một chút, sau đó nói: “Ngươi mang người đến đường Tân Tây, ở nơi đó có một chiếc xe vận chuyển bọc thép, chiếc xe kia sẽ mở cửa, ngươi đến đó mà lấy.”

Hắn hoàn toàn không che dấu cái gì.

Hoặc có lẽ bây giờ cũng không cần phải che dấu cái gì.

“A!!! Cái tên khốn kiếp này, bây giờ ngươi giết ta đi!!! Nếu không ta nhất định giết cả nhà ngươi!!!” Sau khi Cao Tường nghe thấy đoạn đối thoại giữa Tô Bạch và Quản gia, lập tức biến sắc, thân thể giãy dụa không ngừng, gào thét thành tiếng.

Trong giọng nói, có cảm xúc sợ hãi.

Tô Bạch nghe hắn nói, mày khẽ nhíu lại.

Hắn phát hiện cái tên Cao Tường thật sự có hơi kỳ lạ.

Cái tên này đã biết được quá nhiều.

Hắn phát hiện, đối phương là bởi vì lúc đó nghe được hắn và Quản gia nói về vật phong ấn, mới trở nên điên cuồng như vậy.

Việc này cũng nói rõ lên, người này, biết vật phong ấn là cái gì.

Hơn nữa, lúc trước người này nhìn thấy hắn, nói là Thi Thiên Thiên, càng kỳ lạ hơn nữa.

Hình như cái tên người sống lại này, có một tổ chức của riêng hắn.

Chẳng qua là rất nhanh, Tô Bạch đã ném việc này ra sau gáy rồi.

Không sao cả, giết chết người này, thì cái gì cũng sẽ rõ ràng thôi.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    26

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!