Chương 154: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Tràn đầy thu hoạch!

Phiên bản dịch 7555 chữ

“Này! Tiểu Lâm? Trước mắt chúng ta đang đuổi giết C23 thành phố Vân Mộng, có chuyện gì thì nói mau đi.” Người đàn ông trên người đeo huy chương màu bạc nghe tiếng nói trong tai nghe, không nhịn được nói.

“Tin tức nhận được từ tổng bộ, bảo các ngươi rút lui!”

Nghe được lời của hắn, bước chân của người đàn ông lập tức dừng lại, dừng ngay tại chỗ.

Hắn nhìn về phía những người khác ở bên cạnh, những người khác đều nở nụ cười khổ với nhắn, gật gật đầu.

“Nam Thụy, chúng ta cũng nhận được tin tức.” Một cô gái trung niên nói với người đàn ông.

“Làm cái gì!” Nam Thụy nổi giận gầm lên một tiếng, nói vào trong tai nghe: “Tại sao chứ? Có thể cho chúng ta một lời giải thích hay không! Cái tên tạp chủng này cho tới bây giờ đã giết hơn mười đồng đội của chúng ta rồi! Ta chắc chắn muốn hắn chết đi!”

“Không có giải thích, đội trưởng Nam Thụy, xin tuân lệnh chỉ huy.”

“Có cái rắm, ông đây nhất định phải giết chết hắn!” Nam Thụy mắng một tiếng, tiếp tục chạy về phía xa.

Những người khác thấy thế, cũng lập tức đuổi theo.

“Các vị đội trưởng, tuân theo mệnh lệnh!” Một giọng nói truyền đến từ một đầu tai nghe khác.

Tiếng nói này là giọng nói của một người đàn ông trung niên, âm thanh trầm thấp, vô cùng có uy thế.

Nghe được thanh âm này, mọi người lập tức dừng bước, vẻ mặt hơi ngây ngốc.

Sau đó trên mặt của mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tiếp đó, bọn họ im lặng không nói, xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, cảnh sát khu vực lân cận, binh sĩ đều lao nhao rời đi.

Tô Bạch mang theo Cao Tường đi ra khỏi tòa nhà, nhìn vào đường lớn hơi trống trải, im lặng không nói.

Quản gia này...

Thật sự có quyền rất lớn.

“Giết ta! Giết ta!!! “Cao Tường nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy một luồng ý lạnh chạy dọc theo sống lưng.

Người này thế mà lại thật sự có thể làm cho những quân đội, cảnh sát, thậm chí người của Đồ Long Bộ này rời đi.

Điều đây cũng có nghĩa, người nọ là thật sự có vật phong ấn,

Có thể hoàn toàn giết chết mình!

Nghe thấy đối phương lại hí rống lên, Tô Bạch dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Cao Tường.

Nói thật, hắn cũng hơi ngoài ý muốn.

Cái người sống lại cấp Mãng này vậy mà đã bị hắn thu phục một cách dễ dàng như vậy.

Chẳng qua, Tô Bạch lại không ngoài ý muốn.

Trước đây, đã có người của Đồ Long Bộ thay hắn làm tiêu hao năng lực và thể lực của Cao Tường.

Hắn chẳng qua là nhặt nhạnh chỗ tốt mà thôi.

Cao Tường thấy đối phương dừng lại, lập tức hưng phấn hét: “Đừng có giết ta, ta có tài sản chục triệu, có thể đảm bảo cho ngươi cả đời này không lo cơm ăn áo mặc! Bây giờ cứ thả ta đi, sau này ta tuyệt đối sẽ không trả thù ngươi.”

Nghe được lời của đối phương nói, Tô Bạch trầm lặng một chút.

Tiếp theo, hắn lắc đầu, từ trong túi xách của mình lấy cái búa nhổ đinh ra, sau đó Ma Thiết trên cổ tay từ từ ngọ nguậy, biến thành đầu búa bao lấy búa nhổ đinh.

Sau đó, hắn giơ búa lên, đập vào miệng Cao Tường.

Trong nháy mắt búa nhổ đinh nện xuống, phía trên lập tức có gai nhọn sắc bén.

“Bụp!”

Hàm răng của Cao Tường nức toát ra, từng ngụm từng ngụm máu ộc ra từ miệng.

Hắn đã không thể nói chuyện nữa.

Tô Bạch thấy thế, tâm trạng cũng đã khá hơn nhiều.

Cuối cùng, đã được thanh tịnh.

Sau đó hắn liền kéo Cao Tường dọc theo đường Đại Mã, đi về phía đường Tân Tây.

Trước đây, hắn đã nhớ kỹ bản đồ thành phố Vân Mộng, thế nên cũng hiện ra vẻ có hơi quen việc dễ làm.

Dọc theo đường đi, Tô Bạch cũng nhìn thấy vô số thi thể quẳng như bùn nhão.

Những thứ này, toàn bộ đều là những người vì Cao Tường mà nhảy lầu.

Lúc này, Cao Tường bị gọt thành nhân côn, so với bãi nhầy xung quanh, thoạt nhìn cũng thê thảm không kém.

Chẳng qua là, bây giờ hắn còn sống, còn đối với phương lại chết từ lâu rồi.

Đi chưa bao lâu, Tô Bạch đã gặp được một chiếc xe vận chuyển bọc thép dừng ở đường ở giữa.

Trên xe vận chuyển bọc thép, cửa đang mở ra.

Ở bên trong trống trơn, cũng không có người nào cả.

Tô Bạch kéo Cao Tường tới xe vận chuyển bọc thép, sau đó từ bên trong xe vận chuyển bọc thép, đã tìm được một cái quan tài hoàng kim.

Tiếp theo hắn lấy cái quan tài hoàng kim đó ra, đặt ở bên cạnh Cao Tường.

Cao Tường nhìn thấy cái quan tài, mắt lộ ra rồi vẻ sợ hãi, thân thể uốn éo uốn éo, muốn thoát khỏi.

Thấy dáng vẻ của hắn, Tô Bạch lập tức trực tiếp cột dây ni lông vào cạnh xa vận chuyển bọc thép, cột chặt đối phương.

Làm xong những chuyện này, Tô Bạch liền lấy búa nhổ đinh ra lần nữa, ngồi xổm ở bên cạnh Cao Tường, sau đó mở ra quan tài hoàng kim.

Khi cái quan tài hoàng kim mở ra, trời đất lập tức trở nên u ám, một nỗi ưu tư bạo ngược bắt đầu tràn ngập trong khắp thành phố này.

Mắt Tô Bạch khẽ đỏ lên, sau đó đập một búa vào trên ngực Cao Tường.

Trong nháy mắt, hắn đã thoải mái hơn.

“Cảm giác được linh năng... Đang hấp thu...”

“Mảnh báu cấp thấp đã thu thập xong, nhận được một điểm thuộc tính vô thuộc tính, nên điểm thuộc tính có thể biến thành bất kỳ điểm thuộc tính nào hiện có. Lần sau xác suất nhận được điểm vô thuộc tính đặc biệt là 6%.”

“Mảnh báu cấp thấp đã thu thập xong, nhận được một điểm thuộc tính vô thuộc tính, nên điểm thuộc tính có thể biến thành bất kỳ điểm thuộc tính nào hiện có. Lần sau xác suất nhận được điểm vô thuộc tính đặc biệt là 9%.”

“Mảnh báu cấp thấp đã thu thập xong, nhận được một điểm thuộc tính vô thuộc tính, nên điểm thuộc tính có thể biến thành bất kỳ điểm thuộc tính nào hiện có. Lần sau xác suất nhận được điểm vô thuộc tính đặc biệt là 12%.”

...

“Mảnh báu cấp thấp đã thu thập xong, nhận được một điểm thuộc tính vô thuộc tính, nên điểm thuộc tính có thể biến thành bất kỳ điểm thuộc tính nào hiện có và vật phẩm kỹ năng. Lần sau xác suất nhận được điểm vô thuộc tính đặc biệt là 0%.”

“Mảnh báu cấp thấp đã thu thập xong, nhận được một điểm thuộc tính vô thuộc tính, nên điểm thuộc tính có thể biến thành bất kỳ điểm thuộc tính nào hiện có. Lần sau xác suất nhận được điểm vô thuộc tính đặc biệt là 3%.”

...

“Mảnh báu cấp thấp đã thu thập xong, nhận được một điểm thuộc tính vô thuộc tính, nên điểm thuộc tính có thể biến thành bất kỳ điểm thuộc tính nào hiện có. Lần sau xác suất nhận được điểm vô thuộc tính đặc biệt là 30%.”

Không lâu lắm, một tin tức truyền vào trong đầu Tô Bạch.

Cảm giác được tin tức này, trên mặt Tô Bạch nở ra nụ cười.

Bây giờ, hắn đã có 17 điểm vô thuộc tính cùng với 1 điểm vô thuộc tính đặc biệt rồi.

Hơn nữa, trong tương lai xác suất hắn nhận được điểm vô thuộc tính đặc biệt, lại đạt đến 30%.

“Ngươi còn di ngôn muốn...” Tô Bạch nhìn về phía Cao Tường.

Nói được một nửa, hắn thấy cặp mắt đỏ như máu đối phương, cùng với miệng ngập máu, sau đó lại chợt cười, nói: “Xem ra ngươi không có di ngôn rồi.”

Nói xong, một cái vòng khác trên tay hắn bắt đầu ngọ nguậy, che phủ lên trên búa nhổ đinh, hóa thành một cây gai bén nhọn.

Cái cách dùng một Ma Thiết bao trùm lên một Ma Thiết khác, là cách mà hắn nghĩ ra được ngày hôm qua.

Có thể giúp hắn ít hao tổn trí não.

Ánh mắt Tô Bạch lạnh lẽo, búa nhổ đinh trong tay đập nện xuống.

“Bốp!”

Con tim Cao Tường vỡ vụn.

Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Bạch, trong đó tràn đầy vẻ thù hằn.

“Còn chưa chết à.” Tô Bạch có hơi bất ngờ với sức sống của người sống lại cấp Mãng rồi.

Cao Tường bị dựt hết tứ chi, cổ họng thì sặc máu, trái tim tan vỡ, vậy mà vẫn có thể bảo tồn sức sống.

Tô Bạch lắc đầu, bất giác chợt nghĩ, Ma Thiết lập tức hóa thành gai nhọn chi chít, đập cho lục phủ ngũ tạng của Cao Tường hỏng be hỏng bét.

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Cao Tường, nhận được điểm thuộc tính đặc biệt, tính da bền dẻo +1.”

“Cảm giác được ký ức của người sống lại, có muốn đọc hay không?”

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    36

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!