Chương 49: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Hội chứng trí nhớ siêu phàm?

Phiên bản dịch 7367 chữ

Đêm khuya, tiệm quan tài.

Tô Bạch đang nằm nghỉ ngơi trên ghế, hôm nay hắn đã làm xong quan tài mà La Vĩnh Tường yêu cầu, hơn nữa còn tô sơn ở phía trên, có thể nói, công việc của một ngày đều đã làm xong.

Ở bên cạnh, Thu Diệp đang xử lý gỗ.

Thiếu niên này, làm được việc mà còn rất nhanh nhẹn.

Mua xong đồ vật thì trở về.

Sau khi trở về, Tô Bạch lại dạy hắn một vài cách xử lý gỗ cơ bản.

Cũng chính là cách làm vòng tay.

Loại vòng tay này, không phải làm bằng máy móc, chủ yếu vẫn là nhân công, cộng thêm một vài công cụ.

Đầu tiên là cưa gỗ thành khối gỗ giống như hình lập phương, sau đó lại mài sạch sẽ củ ấu của khối gỗ, sau đó đánh tròn, khoan lỗ khối gỗ bằng dụng cụ đánh bóng sửa tròn.

Cuối cùng đánh bóng là được.

Nơi đây chủ yếu rèn luyện, chính là cưa gỗ, kỹ năng mài, kỹ năng đánh bóng, và sự kiên nhẫn.

Những việc này làm tốt rồi, thì có thể học một vài kỹ năng thợ mộc sâu hơn.

“Thu Diệp, ta qua đó rồi, ngươi cũng có thể đi về nghỉ ngơi được rồi đó.” Tô Bạch nhìn một chút sắc trời bên ngoài, đứng người lên, duỗi cái lưng mệt mỏi.

“Được, ông chủ.” Thu Diệp nghe vậy, lập tức ngừng công việc trên tay.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Tô Bạch gật gật đầu, đi tới trước quầy, từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ điện thoại mới, đưa cho Thu Diệp nói: “Cái điện thoại di động này cho ngươi.”

Thấy hắn đưa điện thoại tới, vẻ mặt của Thu Diệp biến đổi, vội vàng khoát tay, “Ông chủ, ngươi đã cho ta rất nhiều rồi, cái điện thoại di động này ta thật không thể nhận.”

“Cái này lại không phải cho ngươi.” Tô Bạch lắc đầu, “Thứ này xem như của cửa hàng, chỉ là cho ngươi sử dụng mà thôi. Nếu như khách tới, ngươi có thể gọi điện thoại cho ta, hoặc là gửi tin nhắn, số điện thoại ta đã lưu trong này rồi.”

Nói rồi, hắn lại từ một bên lấy một cái sim, đưa hết cho Thu Diệp, “Trong thẻ này ta đã nạp một trăm tệ, xem như tiền điện thoại của hai tháng, ngươi cầm lấy mà dùng.”

Thu Diệp nghe Tô Bạch nói như vậy, cũng không tìm được lý do gì để từ chối, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy.

“Được rồi, ta đi đây, ngươi cũng nghỉ sớm một chút.” Tô Bạch khoát khoát tay, tay thì thu dọn lại hủ tro cốt, rồi đi ra bên ngoài.

Cái hủ tro cốt này là đứa trẻ kia đặt, lúc trước hắn đã làm được khuôn mẫu, lúc sau chỉ cần điêu khắc là được rồi.

Nhìn thấy bóng lưng Tô Bạch rời đi, Thu Diệp trong lòng nảy sinh cảm kích.

Hắn không biết làm sao, cho dù là bữa ăn bổ sung 500 tệ kia, hay là điện thoại di động này, đều là ông chủ của hắn lợi dụng các loại danh mục, cố ý kín đáo cho hắn.

Hắn chưa từng được đi học, nhưng hắn cũng không ngốc, là đứa trẻ của gia đình đơn thân, thì càng dễ dàng cảm nhận được ý tốt xấu của người khác.

Một bên khác, sau khi Tô Bạch rời khỏi tiệm quan tài, thì đi xe về đến nhà mình.

Thời gian hiện tại là tám giờ tối.

Vừa đến gần tiểu khu, thì Tô Bạch nhận được ba tin nhắn.

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Lưu Bột, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, công năng nam giới +1.”

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Lưu Thứ, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, trí nhớ +1.”

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Lưu Sài, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, trí nhớ +1.”

Tô Bạch đi vào tiểu khu, tiến vào trong thang máy, nghĩ đến lời nhắc vừa rồi, trong lòng có chút mừng rỡ.

Sống ở chỗ này, quả nhiên là lựa chọn chính xác.

Khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi, thì hắn thu được mấy cái điểm thuộc tính cơ bản ngay ở chỗ này.

Nghĩ đến thuộc tính vừa mới thu hoạch được, khóe miệng của Tô Bạch nhịn không được nhếch lên, trong lòng có chút kỳ lạ.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy điểm thuộc tính này cũng không tệ lắm.

Có dù sao cũng tốt hơn so với không có.

Mặc dù nói, phương diện kia hắn cũng không có vấn đề gì, nhưng mà là một người đàn ông, sao lại từ chối loại này đây?

Sau đó, trong lòng Tô Bạch lại thấy có chút may mắn, may cái điểm thuộc tính này chỉ có hắn biết, nếu không, hắn thật sự có chút cảm giác xấu hổ.

Tiếp đó, hắn đi vào trong phòng của mình, sau đó lấy ra sách bổ trợ đã mua trước đó bắt đầu đọc.

Cái điểm thuộc tính thứ nhất hiện tại hắn không kiểm tra được, nhưng hắn có thể kiểm tra một chút thuộc tính trí nhớ vừa mới thêm.

Nói đến đây, cái điểm thuộc tính trí nhớ này, đây là Tô Bạch lần thứ hai đạt được, là thuộc tính +2 duy nhất của hắn.

Sau khi cầm lấy sách bổ trợ đọc, Tô Bạch nhanh chóng lật vài tờ, sau đó nhắm mắt hồi tưởng.

Sau đó, hắn đã phát hiện, trí nhớ của mình lại có tiến bộ.

Trước đó hắn chỉ cần nghiêm túc đọc qua bài khoá, hắn đều có thể tuỳ tiện nhớ kỹ.

Mà bây giờ, Tô Bạch phát hiện, mình chỉ cần đọc sơ qua một lần, sau đó hồi tưởng, đại khái thì có thể nhớ tới bảy tám phần.

“Nếu như vậy, ta sẽ không phải mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm nhỉ.”

Cũng chính là lúc này, trong đầu Tô Bạch, đột nhiên nảy ra một cái ý nghĩ, sau đó chân mày hơi nhíu lại.

Hội chứng trí nhớ siêu phàm, ở trong lòng rất nhiều người, đều là một loại bệnh rất tốt.

Bởi vì loại bệnh này, có thể mang đến cho người ta rất nhiều lợi ích mà khiến cho mọi người sửng sốt, ví dụ một vài thứ người khác khó mà học thuộc được như bài khoá và ghi chép trí nhớ.

Nhưng, loại bệnh này, cũng sẽ mang đến cho người ta phiền toái rất lớn.

Bởi vì người mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm, có thể rõ ràng nhớ kỹ gương mặt của mỗi người, nhớ kỹ từng đoạn trò chuyện lúc ấy.

Mùi, âm thanh, hương vị, giác quan, đều có thể nhớ kỹ vô cùng rõ ràng.

Thậm chí, một cái ý nghĩ hiện lên trong đầu của chính mình lúc trước và mỗi một sự tình gặp qua, cũng là có thể rõ ràng nhớ lại.

Đối với những người mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm này mà nói, thời gian đã không có ý nghĩa gì.

Bởi vì, trí nhớ của bọn họ, đối bọn họ mà nói, chính là một loại chân thực khác.

Tô Bạch đã từng muốn có được hội chứng trí nhớ siêu phàm, cũng cẩn thận nghiên cứu qua sách vở của phương diện này.

Mà sau khi đọc qua sách vở của phương diện này, thì hắn từ bỏ những ảo tưởng không thực tế đó.

Tiếp đó, Tô Bạch lại thử một chút, phát hiện mình thật sự có thể nhớ lại được rất nhiều chuyện của hôm nay.

Cuộc đối thoại hôm nay với Thu Diệp, Triệu Minh San, Triệu Không Thanh, và đứa trẻ đó, đều nhớ được bảy tám phần.

Thậm chí cảm giác lúc ấy, đều nhớ rất rõ ràng.

Xác thực có khuynh hướng của hội chứng trí nhớ siêu phàm.

“Không thể tiếp tục như thế.” Tô Bạch khẽ lắc đầu.

Sau đó, trong lòng của hắn nảy ra một cái ý nghĩ.

Quan tài Hoàng Kim đã có thể dùng một loại hình thức gói gém những ký ức về Chu Oánh Oánh, Bành Niệm Từ nằm trong tâm trí của hắn.

Vậy tại sao hắn không thể cách như vậy, đem chải vuốt những ký ức này một lần.

Nghĩ đến thì làm, Tô Bạch nhắm mắt lại suy ngẫm, tại trong đầu của mình, nghĩ đến một vài từ mấu chốt, móc nối một vài ký ức cùng những từ mấu chốt kia.

Về phần một vài ký ức không quan trọng, thì lại lấy thời gian để phân loại.

Đây giống như là ở trong đầu, đã được lắp một cái giá sách, ký ức bị quy nạp thành các quyển sách khác nhau.

Nếu như không hồi tưởng, thì Tô Bạch sẽ không bị ký ức trong đó quấy rối.

Một lát sau, hắn mở mắt.

Làm được rồi.

Tất cả đều vô cùng dễ dàng.

Tô Bạch cũng biết tại sao lại thế, bởi vì hắn đã có một chút điểm thuộc tính trí nhớ +1, nếu không, muốn xử lý xong hồi ức, đâu có dễ dàng như vậy.

Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân phía trước có quan tài Hoàng Kim có châu ngọc.

Hắn chỉ là bắt chước mà thôi, cũng không cần phải sáng tạo, sự nỗ lực cần thiết phải bỏ ra là khác nhau.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    47

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!