Sau khi giải quyết xong vấn đề ký ức, Tô Bạch ngồi trước bàn bắt đầu suy nghĩ về một chuyện khác.
Hôm nay hắn được thêm một điểm có hơi kỳ lạ.
Chức năng nam tính, nhìn qua có vẻ như là chức năng của cơ thể, lại không giống như cùng loại với lực lượng, nhanh nhẹn.
Nhưng thật ra lại hơi cùng loại với trí nhớ.
Tô Bạch nghĩ vậy bèn bắt đầu viết lên giấy.
Người thường tử vong sẽ được tăng thêm chức năng cơ thể, lực lượng cùng với thiên phú.
Đây là thuộc tính của ba phương diện.
Thiên phú, thuộc tính, chức năng cơ thể.
Còn khi người sống lại tử vong sẽ được cho một số thuộc tính đặc biệt. Loại thuộc tính đặc biệt này bình thường đều là năng lực kỹ xảo.
Ví dụ như sau khi Chu Oánh Oánh tử vong thì có được năng lực chiến đấu.
Sau khi Bành Niệm Từ chết lại cho năng lực vượt chướng ngại vật.
Trừ điều này ra thì còn di nguyện của người sống lại.
Nếu hoàn thành di nguyện của người sống lại thì sẽ nhận được vật phẩm, hoặc là năng lực quỷ dị.
Ví dụ như di nguyện của Chu Oánh Oánh cho Ma Thiết, Bành Niệm Từ lại cho năng lực dự đoán đường cong cấp thấp.
Độ quý hiếm của Ma Thiết và năng lực dự đoán đường cong cấp thấp cao hơn rất nhiều so với năng lực kỹ xảo và năng lực linh tinh. Loại năng lực này bình thường đều có tác dụng đặc biệt.
Đương nhiên, những thứ này vẫn chỉ là một bộ phận, quan tài vàng còn có một số năng lực mà hiện giờ vẫn đang thí nghiệm.
Ví dụ như hoa văn màu đỏ và hoa văn màu đen trên quan tài hoàng kim, đến bây giờ hắn vẫn chưa kiểm tra được.
Sau khi tổng kết lại mọi thứ, Tô Bạch hơi dừng bút.
Bây giờ còn một vấn đề vô cùng quan trọng.
Đó chính là, thời gian dài nhất là bao lâu mà sau khi người tử vong thì hắn không thể nhận được điểm thuộc tính cơ bản nữa.
Từ đó tới giờ hắn vẫn chưa từng kiểm nghiệm qua.
Bởi hắn không thể đoán được thời gian tử vong của rất nhiều người.
Tô Bạch nghĩ vậy rồi lại đột nhiên nhớ tới người y tá hắn mới gặp sáng nay.
Nếu có thể biết được thời gian tử vong cụ thể của những người chết kia từ miệng y tá. Có lẽ hắn sẽ tính được khoảng thời gian có thể nhận được điểm thuộc tính cơ bản.
Tô Bạch dùng bút vẽ một vòng tròn trên chữ thời gian có thể.
Đây là một điểm vô cùng quan trọng, liên quan đến việc khai phá quan tài hoàng kim.
Tô Bạch sắp xếp lại tài liệu về quan tài hoàng kim một lần rồi nhớ kỹ. Sau đó xé nát tờ giấy này rồi lại dùng bật lửa đốt thành tro, đổ vào bồn cầu xả đi.
Loại đồ vật này chỉ mình hắn có thể biết.
Ngoại trừ hắn, tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào biết được.
Làm xong những chuyện này, Tô Bạch mới nghiêng người nhìn về phía bệnh viện Đệ Nhất Thành phố Tây Giang ở đối diện.
Lần này hắn không nhìn thấy bóng người râu quai nón kia nữa, người này cũng không thường ở trong bệnh viện.
Nghĩ đến tên râu quai nón đó, đôi mắt Tô Bạch hơi hơi nheo lại, lệ khí trong lòng lại bắt đầu kích động.
Cỗ lệ khí này làm hắn có một loại xúc động muốn nhảy vào bệnh viện tìm tên râu quai nón kia rồi đập nát đầu hắn.
“Phù…” Tô Bạch nhắm mắt lại rồi hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, đè nén lệ khí trong lòng xuống.
Hiện giờ khoảng cách từ lần cuối hắn đập người đã là vài ngày.
Bây
Tô Bạch nhìn bệnh viện chằm chằm, khuôn mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Thù này cũng nên tìm thời gian báo rồi.
Sau đó, Tô Bạch ngồi bên cạnh bàn tiếp tục đọc sách.
Cũng không phải do hắn cực kỳ thích học tập.
Mà là hắn phát hiện, khi hắn nghiêm túc học tập, tập trung lực chú ý vào việc học thì lệ khí trong lòng hắn sẽ hơi giảm xuống.
Ngược lại, Tô Bạch phát hiện, nếu hắn cứ nghĩ mãi về chuyện tên râu quai nón kia giết mình thì lệ khí sẽ lại xuất hiện.
Điều này làm hắn có một suy nghĩ táo bạo, ảnh hưởng của người sống lại là bởi vì nó không ngừng giải phóng mặt tối của lòng người, làm người ta trở nên vặn vẹo trong lúc họ không hề hay biết.
“Có lẽ mình cần giải tỏa áp lực tâm lý.” Tô Bạch chạm nhẹ vào chiếc búa nhổ đinh đeo trên chân, thầm nghĩ trong lòng.
Tuy búa nhổ đinh có thể đè lại lệ khí trong lòng, nhưng trị ngọn không trị gốc.
Mà nếu như có thể báo thù, có lẽ xác suất lệ khí xuất hiện sẽ giảm đi rất nhiều.
Tiếp đó, Tô Bạch cũng không nghĩ tới chuyện này nữa. Sau khi ngồi làm bài tập trong phòng bèn tự nấu một bát mì trứng.
Lúc này, sắc trời bên ngoài đã hơi tối lại.
Tô Bạch nhìn ra ngoài thấy ánh trăng treo cao trên bầu trời, mới chợt nhớ ra hôm nay là Tết Trung Thu.
Nghĩ vậy, hắn nhìn bát mì trứng lẻ loi trên bàn, suy nghĩ bay xa.
Tết Trung Thu năm nay, không có cha mẹ, không có bánh trung thu, chỉ có một bát mì trứng.
Một lúc lâu sau, Tô Bạch mới lấy lại tinh thần, cầm lấy chiếc đũa rồi cúi đầu ăn hết bát mì trứng.
Tiếng hút mì vang lên trong căn phòng có phần trống trải này, trong đêm đen có vẻ khá cô đơn.
“Ting ting…” Cũng chính lúc này, di động của Tổ Bạch đột nhiên vang lên.
Động tác ăn mì của hắn hơi dừng lại, sau đó đứng dậy đi tới phòng ngủ cầm di động lên.
Tiếp đó, hắn lại nhìn thấy một tin nhắn trên di động.
“Tô Bạch, Trung Thu vui vẻ!”
Tô Bạch nhìn người nhắn tin, là Triệu Minh San.
Sao đó, lại có một tin nhắn được gửi tới.
“Ông chủ, Trung Thu vui vẻ!”
Đây là Thu Diệp, trên điện thoại mua cho hắn có số di động của Tô Bạch.
“Ting ting…”
“Tô Bạch, Trung Thu vui vẻ.”
Lại có một tin nhắn đến.
Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Bạch khẽ nhíu mày vì không rõ rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Bởi vì nó không có tên người gửi.
Cũng chính tring lúc này, đầu bên kia lại nhắn thêm một tin.
“Ta là Sở Hồng Nguyệt.”
Nhìn thấy tin nhắn mới, Tô Bạch lập tức nhớ lại khuôn mặt tinh xảo như đồ sứ hoàn mỹ kia.
“Là nàng.” Hắn nở nụ cười, trong lòng thả lỏng lại.
Lúc trước Sở Hồng Nguyệt đã từng hỏi số điện thoại của hắn, chỉ là vẫn luôn không liên lạc.
Thật ra mấy ngày nay, Tô Bạch vẫn luôn không yên tâm về cô gái này.
Bởi Sở Hồng Nguyệt vẫn luôn chiến đấu với sống lại giả tại tuyến đầu. Mấy ngày trước còn đối mặt với nguy hiểm không biết với người của quân khu.
Mà hiện giờ, hắn nhận được tin nhắn của Sở Hồng Nguyệt, trong lòng cũng thả lỏng lại.
…
“Ting ting!”
“Ngươi cũng vậy, Trung Thu vui vẻ!”
Nhìn tin nhắn trên màn hình, trên mặt Sở Hồng Nguyệt hiện lên một nụ cười.
“Hồng Nguyệt, đang cười gì vậy?” Cũng chính là lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nữ.
Sau đó, một bóng người xinh đẹp đi tới trước giường bệnh, trong tay còn cầm một quả táo đã được gọt sẵn đưa cho nàng.
Sở Hồng Nguyệt nghe thấy giọng nói này bèn vội vàng nhét điện thoại xuống dưới gối, hơi xấu hổ nói: “Chị Lý, không có gì.”
Nghe thấy nàng nói vậy, người phụ nữ được gọi là chị Lý cười, giọng nói đầy ẩn ý: “Nghe nói lúc ngươi xuống núi được một nam sinh cứu, cũng không biết hắn có đẹp trai không.”
“Chị Lý…” Sở Hồng Nguyệt xấu hổ buồn bực, “Ta và hắn không có gì cả.”
“Vậy à? Ta chỉ hỏi ngươi có đẹp trai không thôi mà, có hỏi lúc trước ngươi và hắn có gì đâu?” Khuôn mặt chị Lý mang theo tươi cười, chế nhạo nói.
“Chị Lý! Ngươi đừng đùa nữa.” Sắc mặt Sở Hồng Nguyệt đỏ bừng, xấu hổ buồn bực lên tiếng.
“Vậy sao?” Chị Lý ngồi xuống bên cạnh Sở Hồng Nguyệt rồi cười nói: “Vậy ngươi cho ta xem di động, nhìn xem ai vừa mới gửi tin nhắn cho đội trưởng đại nhân của ta nào.”
Nói rồi tay nàng lập tức tìm kiếm dưới gối của Sở Hồng Nguyệt.
“Đừng.” Sở Hồng Nguyệt thấy thế, vội vàng kêu lên, che kín gối đầu.
Nhưng mà, một lát sau, nàng vẫn chưa thấy chị Lý tới lấy.
Sở Hồng Nguyệt quay đầu nhìn, lại thấy vẻ mặt cười như không cười của chị Lý.
Lúc này, sao nàng có thể không biết mình vừa bị mắc bẫy.