Chương 52: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Thời gian hữu hiệu để nhận được điểm thuộc tính

Phiên bản dịch 7017 chữ

Cúp điện thoại, Tô Bạch đứng im ngẩn ngơ một lúc lâu.

Hắn không ngờ Triệu Không Thanh vậy mà lại không cho hắn quản chuyện này.

Dựa vào sự hiểu biết của hắn về Triệu Không Thanh thì đối phương là một người ghét cái ác như kẻ thù. Theo lý mà nói, đối phương sẽ không thể làm ngơ trước chuyện có trợ giúp cho việc phá án.

Nhưng Tô Bạch nhanh chóng hiểu ra.

Chuyện lần này không giống như những vụ án bình thường, kẻ gây án lần này là người sống lại.

Triệu Không Thanh hiển nhiên hiểu rất rõ về vụ án này, hắn không muốn mình bị liên lụy bởi vụ án này.

Nghĩ vậy, Tô Bạch khẽ lắc đầu.

Tuy Triệu Không Thanh có ý tốt nhưng bị động như vậy không phải phong cách của hắn.

Tô Bạch cũng chợt nhớ tới vừa nãy Triệu Không Thanh có nói một câu.

“Chuyện này sẽ do người có chuyên môn xử lý…” Hắn lẩm bẩm, lặp lại câu nói lúc nãy của Triệu Không Thanh.

Điều này làm cho Tô Bạch nhớ tới Sở Hồng Nguyệt.

Nếu nói, có bộ môn sẽ chuyên môn xử lý người sống lại, vậy hẳn là nhóm người Sở Hồng Nguyệt.

Nghĩ vậy, trong lòng Tô Bạch cũng yên tâm hơn một chút. Hắn cũng biết cách đối phó người sống lại của nhóm người Sở Hồng Nguyệt. Hiểu biết của họ về người sống lại cũng hơn hắn rất nhiều.

Có nhóm người của Sở Hồng Nguyệt gia nhập, sự an toàn của nơi này cũng có bảo đảm.

Tuy rằng nói thế, nhưng Tô Bạch vẫn cảm thấy bản thân mình phải làm một vài chuyện.

Hắn cũng không muốn giao tính mạng của mình cho cái tổ chức không biết nguồn gốc kia.

Tô Bạch nghĩ vậy bèn cầm lấy Ma Thiết, tiếp tục điêu khắc trên miếng gỗ đặc.

Ngày hôm sau, Tô Bạch thức dậy từ rất sớm.

Đêm nay, bệnh viện không có người tử vong.

Thật ra cho dù là bệnh viện lớn nhất ở thành phố Tây Giang, cũng không thể ngày nào cũng có người chết được.

Ngày hôm qua, Tô Bạch cũng đã tìm thông tin trên mạng, thật ra người chết ở bệnh viện cũng không thường xuyên như vậy.

Nói chung là bởi vì một vài người bị bệnh nặng tới một mức độ nhất định, bác sĩ sẽ khuyên bọn họ đi và để họ về nhà.

Tương tự như vậy, họ cũng không muốn dành thời gian của cùng của mình ở trong bệnh viện.

Vậy nên là tuy bệnh viện sẽ có người chết, nhưng chắc chắn sẽ không tới mức đáng sợ như vậy.

Thậm chí Tô Bạch còn cảm thấy mình khá may mắn khi nhận được nhiều điểm thuộc tính ở bệnh viện như vậy.

Sau khi rời giường, đầu tiên Tô Bạch rửa mặt rồi sau đó mới đi xuống mua đồ ăn sáng.

Hôm nay hắn không vội nên trực tiếp ngồi ăn trong quán cháo.

Hắn gọi một bát cháo gạo kê, hai lồng bánh bao nhỏ và hai cái quẩy.

Cháo gạo kê vàng óng ánh trông rất đẹp mắt, ăn rất thơm.

Bánh bao nhỏ cũng có nước súp, nước súp bên trong tươi ngon không dầu mỡ chút nào.

Trong khoảng thời gian này, Tô Bạch đã phát hiện, không biết lượng cơm ăn của hắn đã lớn hơn rất nhiều từ lúc nào.

Lúc trước hắn chỉ ăn một lồng bánh bao nhỏ và một cái quẩy đã gần no rồi.

Mà bây giờ, hắn lại có thể trực tiếp ăn hai lồng bánh bao nhỏ, hai cái bánh quẩy, thậm chí còn có thể lại thêm một bát cháo gạo kê.

Tô Bạch cảm thấy là do tố chất cơ thể của hắn tăng lên.

Giống lực lượng và nhanh nhẹn đều trực tiếp tác dụng đến trên người hắn.

Gần đây soi gương, Tô Bạch còn có thể nhìn thấy rõ cơ bắp và cơ bụng của mình.

Tuy cơ bắp không lớn nhưng lại rất cân đối, mang một loại vẻ đẹp riêng biệt.

Mà những điều này đòi hỏi cung cấp càng nhiều năng lượng hơn.

Cũng chính là khi Tô Bạch đang ăn sáng thì đột nhiên có một y tá đi tới, ngồi cách hắn không xa.

Tô Bạch biết vị y tá này.

Đó là người lúc trước nói chuyện với tên râu quai nón.

Lúc này, hộ sĩ kia thường xuyên nhìn về phía Tô Bạch.

Tô Bạch cạn lời, tuy hắn thật sự muốn thử tiếp xúc với vị y tá này.

Nhưng không ngờ hắn còn chưa áp dụng hành động mà đối phương đã hành động trước rồi.

“Vẫn là do ngoại hình +1 chọc họa.” Tô Bạch thở dài một hơi, nếu có thể, hắn thật sự không muốn nhận được điểm thuộc tính ngoại hình +1 kia.

Nói đến cùng, cái thứ ngoại hình này đối với hắn tuy có chút tác dụng nhưng nhược điểm lại càng nhiều.

Hắn là một người sống lại, là không thể nhìn thấy ánh sáng, càng điệu thấp càng tốt.

Mà trong khoảng thời gian này, cho dù hắn có đội mũ lưỡi trai, lúc đi qua cũng có người nhìn về phía hắn.

Thậm chí còn sẽ có nữ sinh tìm hắn hỏi cách liên lạc.

Thậm chí, còn có nữ sinh nói với hắn rằng nàng có vé giảm giá năm mươi phần trăm của khách sạn xa xỉ nào nó, có thể cùng đi.

Trong lúc Tô Bạch đang suy nghĩ thì cô y tá kia đột nhiên đứng lên, mang đồ ăn ngồi xuống trước mặt hắn.

Cảm giác được đối phương đi tới, Tô Bạch hơi ngẩn ra rồi nhìn về phía đối phương.

“Xin chào, ta tên là Hồ Nguyệt Phương.” Khuôn mặt cô gái hơi đỏ lên làm cho khuôn mặt với vài nốt tàn nhàng có chút đáng yêu.

“Xin chào.” Tô Bạch cười cười, “Ta là Tô Bạch, rất vui được làm quen.”

Nghe thấy hắn trả lời, trong lòng Hồ Nguyệt Phương cảm thấy có chút vui vẻ.

Ngày hôm qua, cô đã cảm thấy rung động trước chàng trai này.

Thậm chí sau đó, trong lúc đang làm việc, nàng cũng thường xuyên cảm thấy hối hận vì đã không nói chuyện với chàng trai đó.

Rốt cuộc cái cảm giác rung động này đã lâu lắm rồi không xuất hiện.

“Ngươi là y tá bệnh viện Đệ Nhất sao?” Tô Bạch ăn bánh bao nhỏ, nhìn quần áo trên người Hồ Nguyệt Phương hỏi.

Nói thật, nếu có thể, hắn cũng không muốn lợi dụng cô y tá này.

Bởi vì cô y tá này quá trong sáng.

Trong sáng kiểu thấy sắc nảy lòng tham vô cùng rõ ràng.

“Đúng vậy, ngươi thì sao? Đang đi học sao?” Hồ Nguyệt Phương gật đầu rồi vội vàng nói.

“Ta học ở Nhất Trung, sang năm thi đại học.” Tô Bạch cười cười.

Nghe thấy hắn nói, trong lòng Hồ Nguyệt Phương hơi thất vọng.

Hóa ra vẫn là học sinh cấp ba.

Sau đó, hai người nói chuyện rất lâu.

Trong lúc nói chuyện, Tô Bạch chuyên môn nói về công việc của đối phương và một số vấn đề về y tế.

Một người là gãi đúng chỗ ngứa, một người khác lại có được thông tin của bệnh viện.

Trong lúc đang nói chuyện, Tô Bạch cũng biết được thêm rất nhiều thông tin của bệnh viện.

Ví dụ như thời gian tử vong của ba người ngày hôm qua.

Nhưng mà, Hồ Nguyệt Phương lại nói có bốn người chết.

Bốn người đó đang phát sóng trực tiếp chơi rắn cạp nia bắc.

Cuối cùng chết cả bốn.

Theo lời Hồ Nguyệt Phương, bọn họ còn cố ý loại bỏ răng có nọc độc của rắn cạp nia bắc. Vì hiệu quả của buổi phát sóng trực tiếp nên mới làm nó cắn một người.

Nhưng trong khoảng thời gian bị nhổ răng, con rắn đó vậy lại mọc ra răng mới cắn người kia chảy máu.

Ba người kia thấy thế đã lập tức lái xe tới bệnh viện Đệ Nhất thành phố Tây giang.

Cuối cùng nhà dột lại còn gặp mưa, bởi vì quá vội vàng nên xảy ra tai nạn giao thông.

Bốn người bị thương nặng.

Lúc bốn người tới bệnh viện, người vị rắn cạp nia bắc cắn đang hấp hối, chưa kiên trì được bao lâu đã chết.

Còn ba người khác cấp cứu không có hiệu quả, cũng đã chết

.

Tô Bạch đối chiếu thời gian, phát hiện thời gian tử vong của bốn người này. Cách hắn nhận được điểm thuộc tính, phân biệt là 50 phút, 20 phút, 17 phút, 5 phút.

Thời gian trong đó sẽ có sự khác biệt nhất định nhưng cũng sẽ không sai quá nhiều.

Cũng bởi vậy mà Tô Bạch đã ước lượng được về thời gian hữu hiệu để nhận được điểm thuộc tính của mình.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    55

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!