Nhìn thấy vẻ mặt của chị Lý, sao mà Sở Hồng Nguyệt còn không biết chính mình vừa bị lừa.
Nàng lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, khuôn mặt vốn tái nhợt bỗng nhiên có chút ửng hồng.
“Ngươi đó, ta là người nhìn ngươi vào đội, sao có thể không biết suy nghĩ của ngươi được chứ.” Chị Lý cười cười, ngồi cạnh Sở Hồng Nguyệt, khẽ trêu chọc: “Thật ra trong bộ Giết Rồng cũng không có quy định nào là không được yêu đương.
Nếu thật sự thích, thì phải mạnh dạn theo đuổi. Ta cũng từng nghe nói về nam sinh kia, hắn đã cứu ngươi, là người không tệ chút nào. Người tốt như vậy thì không nên bỏ qua một cách dễ dàng, nếu không sẽ bị người khác theo đuổi mất đó.”
Sở Hồng Nguyệt nghe nàng nói vậy, khuôn mặt lộ ra vẻ chần chờ, “Nhưng mà… mạng của chúng ta rất ngắn ngủi, nếu ta thích hắn, sẽ chỉ làm tổn thương hắn mà thôi.”
“Đồ ngốc.” Nhìn dáng vẻ của nàng, Lý Thanh Trúc cảm thấy đau lòng. Sở Hồng Nguyệt là một đội trưởng tốt, luôn suy nghĩ cho người khác.
Nhưng cô gái ngốc này cũng chỉ suy nghĩ cho người khác mà chưa từng suy nghĩ cho bản thân mình.
“Ngươi đừng tin lời con nhóc Ninh Huyên kia, nàng chính là bó tay bó chân, cho nên tính tình mới trở nên quái gở như vậy.” Lý Bạch Trúc ôm lấy Sở Hồng Nguyệt, thấp giọng nói:
“Lại nói, trong bộ Giết Rồng, cũng không phải không có cách nào giải quyết, chỉ cần ngươi trở thành Linh Năng Giả cao cấp hơn, là có thể sống được càng lâu, thậm chí sống lâu như người thường cũng không phải không thể.”
Sở Hồng Nguyệt nghe vậy, khẽ mím môi, cũng không nói thêm gì nữa.
Tất nhiên cô cũng biết chuyện này, nhưng muốn trở thành Linh Năng Giả cao cấp hơn không đơn giản như vậy.
Thậm chí nó còn không liên quan tới thiên phú và nỗ lực.
“Thôi được rồi, ta cũng chỉ nói với ngươi vậy thôi.” Lý Thanh Trúc chạm vào mũi Sở Hồng Nguyệt rồi nói: “Mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chuyện thành phố Tây Giang ta sẽ xử lý. Dù gì, ta cũng là đội phó đội mười tám, cũng là một Linh Năng Giả.”
Giọng nói của nàng rơi xuống, độ ấm trong phòng cũng giảm xuống một chút.
Nước mưa ngoài cửa sổ rơi trên tấm kính lập tức biến thành băng.
Sau đó, Lý Bạch Trúc rời đi, chỉ để lại Sở Hồng Nguyệt đang nằm trên giường bệnh.
Sở Hồng Nguyệt nhìn tin nhắn chỉ có sáu chữ ngắn gọn trên di động mà tâm trạng rối bời.
Nàng cũng không biết có phải mình mình thích Tô Bạch không. Bởi vì từ nhỏ tới lớn, sự dạy dỗ của gia đình với nàng đều là trung với nhân dân, bảo vệ nhân dân và chiến đấu với người sống lại.
Chưa từng nghĩ tới chuyện thích một ai đó.
Cũng chưa từng trải qua chuyện này.
Nhưng trong khoảng thời gian nằm trên giường bệnh, chuyện nàng nghĩ nhiều nhất lại là sự ấm áp làm người yên tâm và nụ cười hờ hững của đối phương.
Giống như là một con thuyền vẫn luôn ở ngoài biển đột nhiên tìm được bến đỗ vậy.
“Nghĩ gì thế, Sở Hồng Nguyệt, ngươi không thể làm phiền cuộc sống bình thường của người khác, ngươi không xứng.” Sở Hồng Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, trong lòng hơi hơi chua xót.
Sau đó, nàng đặt điện thoại ở một bên, nhìn những hạt mưa rơi trên thành cửa sổ, suy nghĩ mê mang.
Hiện tại là Tết Trung Thu mà ngay cả ánh trăng nàng cũng không thể nhìn thấy.
…
“Tô Bạch, trường học thông báo, do gần đây dịch cúm trở nên vô cùng nghiêm trọng nên sắp tới sẽ tạm nghỉ học, chờ hết dịch. Chắc trong thời gian này sẽ học qua mạng, ngươi có thể tải phần mềm nghe giảng, lúc đó ta sẽ gửi link cho ngươi. Thời gian học cụ thể lúc đó sẽ thông báo.”
“Vâng, cảm ơn chủ nhiệm.” Tô Bạch trả lời.
Sau đó, bên kia cúp máy.
Tô Bạch nhìn di động suy tư.
Chủ nhiệm lớp Diệp Thiệu Hoa có được số điện thoại của hắn từ Triệu Minh San. Sau đó nói cho hắn biết thông báo của trường học.
Tô Bạch phỏng đoán, tất cả những chuyện này đều có liên quan tới người sống lại vẫn luôn gây rắc rối kia.
Đối phương giết nhiều nữ sinh như vậy cũng đủ làm cảnh sát bắt đầu cảnh giác.
Trường học thông báo kéo dài kỳ nghỉ cũng là vì bảo vệ học sinh.
Nghĩ đến người sống lại đó, lông mày Tô Bạch dần dần nhíu lại, hắn còn nhận đơn của người này.
Phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn, hắn còn sẽ cùng xuất hiện với người sống lại đó.
Tuy bản thân Tô Bạch cũng là người sống lại, nhưng hắn cảm thấy năng lực của mình không giống như rất nhiều người sống lại khác.
Năng lực của hắn càng giống như một loại phụ trợ, mà không phải trực tiếp dạy người chiến đấu như thế nào.
Loại năng lực này, có tốt có xấu.
Tốt là, có lẽ hắn có được tiềm năng phát triển mạnh mẽ hơn những người sống lại khác.
Xấu là, năng lực chiến đấu của hắn ở giai đoạn đầu so với người sống lại cùng thời điểm không biết kém tới nỗi nào.
Thậm chí có thể nói, hiện giờ Tô Bạch chỉ là một người thường mạnh mẽ hơn một chút mà thôi.
“Cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt.” Tô Bạch đi tới trước bàn rồi cầm nguyên liệu làm hũ tro cốt mà lúc trước lấy từ cửa hàng.
Sau đó, hắn gỡ Ma Thiết xuống, làm Ma Thiết biến thành một con dao khắc sắn bén.
Tiếp theo, trong phòng lập tức phát ra tiếng điêu khắc soạt soạt.
Tô Bạch vừa điêu khắc vừa âm thầm suy nghĩ cách đối phó.
Rất có khả năng người sống lại kia đã theo dõi Triệu Minh San.
Chỉ cần người sống lại đó vẫn còn tồn tại thì Triệu Minh San sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cứ bị động chờ đối phương tấn công tuyệt đối là chuyện cực kỳ ngu ngốc.
Tô Bạch nghĩ vậy, dao khắc trong tay cũng dừng lại, nhìn hũ tro cốt trước mắt, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Có lẽ, hắn có thể gian lận trên hũ tro cốt, giống như lúc trước hắn phát hiện ra camera ẩn trong khách sạn vậy.
Hắn hoàn toàn có thể đặt một chiếc máy định vị bên trong hũ tro cốt này.
Tuy nó được làm bằng gỗ đặc, người bình thường rất khó có thể đặt máy định vị.
Nhưng, Tô Bạch là một vị thợ mộc có rất nhiều năm kinh nghiệm điêu khắc, đặt một cái máy định vị vào trong gỗ đặc tuyệt đối sẽ không có ai phát hiện ra.
Thậm chí, hắn còn có thể làm bên ngoài, bên trong tự nhiên, giống như một miếng gỗ hoàn chỉnh.
Tô Bạch nghĩ nghĩ rồi cầm lấy di động gọi điện thoại cho Triệu Không Thanh.
Một lát sau, đầu bên kia nghe máy, giọng nói của Triệu Không thanh cang lên: “Alo, Tô Bạch, sao lại gọi điện thoại cho ta, có chuyện gì à?”
“Đúng là có chuyện, không phải lúc trước cậu bé kia có đặt đơn hũ tro cốt ở quán của ta sao? Ta cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu từ nó, ví dụ như đặt một cái máy định vị ở bên trong.” Một tay Tô Bạch tước gỗ trên hũ tro cốt, đồng thời nói với người đầu bên kia.
“Không phải lúc trước ta đã nói về chuyện này rồi sao? Ngươi đừng nhúng tay vào, cứ coi như không có cái đơn đó là được, đóng cửa hàng, trong thời gian này đừng mở.” Giọng điệu của Triệu Không Thanh khá là nghiêm túc.
“Nhưng như vậy quá bị động.” Tô Bạch nhíu mày nói: “Loại người này rất khủng bố, chuyện mà bọn họ đã quyết định thì chắc chắn sẽ thực hiện, nếu vậy Triệu Minh San sẽ rất nguy hiểm.”
“Tô Bạch, ta cảnh cáo ngươi, chuyện này dừng ở đây, chuyện này sẽ do người có chuyên môn xử lý, Minh San cũng sẽ không xảy ra chuyện, ngươi nhất định đừng đưa mình vào đấy.” Triệu Không Thanh cảnh cáo.
Sau đó hắn hơi dừng lại rồi tiếp tục nói: “Tô Bạch, ta còn có chuyện phải giải quyết nên không nói nhiều nữa. Ta nhắc lại một lần, ngươi đừng bao giờ dính vào loại chuyện nguy hiểm thế này. Ngươi là đứa con trai duy nhất trong gia đình, nhất định phải quý trọng tính mạng của bản thân!”
Giọng điệu của người bên kia cực kỳ nghiêm khắc.
Sau khi nói xong, Triệu Không Thanh cúp máy.