Chương 67: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Khảo nghiệm

Phiên bản dịch 6917 chữ

Cái chết, đối với rất nhiều người mà nói, là một điều rất xa lạ.

Một đời của rất nhiều người, tựa hồ cả đời cũng không nhìn thấy được cái chết bao lần.

Nhưng đối cới một cài người đặc biệt nhạy cảm với cái chết mà nói, ngày mai cũng sẽ nhìn thấy cái chết.

Kể từ sau khi Tô Bạch sống lại một lần, đã cực kỳ nhạy cảm với cái chết.

Cho dù là trong phim ảnh, hay từ thời sự tin ngắn, hắn cũng sẽ cố ý quan tâm đến những tin tức có người chết.

“Lại có người chết rồi….” Tô Bạch nhìn về tại nạn xe cộ ở gần đấy, nhìn quan tài hoàng kim trên tay mình, nghĩ trong lòng.

Mặc dù xe cứu hộ đã đến nơi đó, hiện đang vội vàng cấp cứu.

Đồng thời, Tô Bạch cũng phát hiện một chuyện vô cùng quái dị, quan tài hoàng kim trên cánh tay của hắn hiện lên vô cùng rõ ràng, nhưng người trên xe, lại không thể hiện sự dị thường nào đối với chuyện này.

Quan tài hoàng kim, tựa hồ chỉ có hắn có thể trông thấy.

Tô Bạch dừng một chút, thì chuẩn bị kéo tay áo, che cánh tay trái lại.

Mặc dù phỏng đoán như vậy, nhưng mà hắn vẫn phải cẩn thận một chút, loại chuyện này, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Mà vào lúc hắn che cánh tay trái, Tô Bạch đột nhiên phát hiện, đường vân màu đen, chẳng biết lúc nào, đã sắp tiếp cận viên mãn.

Phía trên đường vân, đã bao trùm ở toàn bộ quan tài hoàng kim, chỉ có một ít phương lược có tàn khuyết.

Lúc này, toàn bộ đường vân màu đen đã hiển lộ bộ dáng, là dáng vẻ của một cái cây.

Chỉ là, cái cây này bị phân thành một vài mặt phẳng, khắc ở phía trên quan tài hoàng kim mà thôi, không nhìn kỹ, cơ bản không thấy rõ.

Cũng bởi vì như thế, thợ mộc Tô Bạch này thợ mộc cơ bản cũng không phân rõ đây là cây gì.

Sau khi kéo ống tay áo che lại, xe bus cũng rời xa hiện trường tai nạn xe cộ.

Tô Bạch nhìn cổ tay tay trái của mình, trầm tư trong lòng.

Hiện tại hắn vẫn chưa rõ được tên quái nhân mặt mèo kia tại sao lại kéo mình vào trong cảnh tượng trong mơ, trải qua nhiều chuyện khủng bố như vậy.

“Chả lẽ do hắn muốn nhìn mặt điên cuồng của mình sao?” Cảm thụ đối với quái nhân mặt mèo trong lòng Tô Bạch cực kỳ phức tạp, trong cảnh mơ người này dày vò hắn đến sụp đổ, nếu nói không hận, là không có khả năng.

Nhưng mà, trong lòng hắn cũng cảm thấy cực kỳ vui mừng, người này không thật sự làm tổn hại đến người bên cạnh hắn, và chính bản thân hắn.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì đây?” Tô Bạch lẩm bẩm trong lòng, trong lòng của hắn ẩn ẩn cảm giác quái nhân mặt mèo này và những người sống lại khác có chút khác biệt.

Còn việc khác nhau ở chỗ nào, hắn không nói được.

Dừng một hồi, Tô Bạch cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Lý Thanh Trúc.

Cho dù như thế nào, việc có liên quan đến người sống lại vẫn nên nói với Lý Trúc Thanh một chút.

Có lẽ bên Lý Trúc Thanh có thể cung cấp một chút giúp đỡ.

“Alo….” Giọng nói của Lý Trúc Thanh có chút lười biếng, tựa như vừa mới tỉnh giấc,

Trong lòng Tô Bạch hơi có chút thất thần, theo đạo lý mà nói thì, người phụ nữ này nên quay về manh mối của người tàng hình chứ, tại sao vẫn còn ngủ.

Chả qua rất nhanh, hắn đã hiểu rõ .

Dạng như Lý Thanh Trúc có đến chín phần mười là một chiến lực mạnh mẽ, để chiến lực mạnh mẽ như vậy đi điều tra, đó chính là lãng phí.

Cho nên, điều tra việc của người tàng hình, đã có những người khác đi làm.

“Đợi một chút.” Tô Bạch nhìn bốn phía, ngồi ở cị trí cuối xe bus, xác nhận xung quanh không có người, nói: “Vừa nãy ta gặp phải một quái nhân, người đó dường như giống Bành Niệm Từ lúc đầu, có một khuôn mặt mèo. Hắn dường như muốn gây bất lợi với ta. Hắn còn kéo ta vào cảnh trong mơ, trong đó hắn đánh gẫy tay của ta, giết Triệu Minh San.”

Tô Bạch báo cáo dựa trên sự thật những chuyện hắn biết.

Mặc dù nói trong đó sẽ bại lộ rất nhiều vấn đề, nhưng mà vì an toàn của mình cùng với Triệu Mính San, hắn cần phải nói chuyện này Lý Thanh Trúc.

Hắn vẫn hiểu rõ nguyên tắc ít hơn của hai điều xấu.

Nhưng mà, đáp lại hắn là sự yên lặng của Lý Trúc Thanh.

Tô Bạch đưa di động cách xa lỗ tai của mình, nhíu mày, mới này tựa hồ sau khí Lý Thanh Trúc nói xong một câu “Alo” đấy, bên đó đã không còn động tĩnh nào.

“Tên nhóc này, thật có ý tứ.” Cũng chính là lúc này, trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

Theo giọng nói của người đan ông vang lên, Tô Bạch lập tức cảm giác lạnh cả người.

Bởi vì, giọng người đàn ông này, chính là giọng nói của quái nhân mặt mèo.

“Là ngươi?” Tay nắm lấy điện thoại di động của Tô Bạch nắm chặt lại.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì với ngươi và bạn của ngươi đâu, ta chỉ cho ngươi một khảo nghiệm, sau khi hoàn thành khảo nghiệm, ngươi sẽ đạt được chỗ tốt rất lớn.”

Nghe được lời hắn nói, Tô Bạch nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta không cần, ngươi đi tìm người khác đi.”

“Thật sao?” Giọng nói của quái nhân mặt mèo kèm theo sự chế nhạo, nói: “Vậy ngươi cảm thấy, nếu như ta nói với cô bé ở Bộ Giết Rồng người là người sống lại, ngươi sẽ phải đối mặt với cái gì?”

Lúc đó sẽ phải đối mặt với sự theo đuổi truy xét của các tổ chức, quân đội, sở cảnh sát ở Sở Hồng Nguyệt.

“Xem ra ngươi cũng biết.” Quái nhân mặt mèo cười nói: “Vậy ngươi cảm thấy khảo nghiệm này, có nên tiếp tục hay không?”

Tô Bạch hít sâu một hơi, “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”

“Ta chỉ muốn cho ngươi cuộc sống mới mà thôi.” Quái nhân mặt mèo thoải mái nói, “Ngươi và nhiều người hồi sinh khác không giống nhua, nếu như là những người sống lại khác ta đã sớm giết chết. Nhưng khi ngươi ở trong các loại lời vu khống và lúc trong cánh mơ, thế mà vẫn còn bảo trì được nhân tính, thậm chí còn có cảm tình sâu đậm đối với bạn thân của mình.

Nói đến đây, hắn đột nhiên bật cười một cách quái dị: “Nếu như nói ngươi không có cách để khống chế lệ khí, ta sẽ không tin. Bởi vì không có người nào không bị lệ khí biến thành quái vật.”

Tô Bạch nghe lời đối phương nói, mồ hôi lạnh từ từ chảy ra trên chán, người này thế mà lại biết nhiều về hắn như vậy.

Hơn nữa người này còn suy đoán được hắn có đồ vật áp chế lệ khí.

Lúc này, trong lòng Tô Bạch thấy hơi may mắn, may mắn hắn ở trong mơ, không cố gắng thể hiện ra Ma Thiết có thể áp chế lệ khí.

Nếu không, quái nhân mặt mèo rất có khả năng đoạt lấy nó.

Lúc này Tô Bạch cũng hiểu rõ, đối với một vài người sống lại mà nói, Ma Thiết là một bảo vật vô giá.

Nếu như nói, năng lực của đường cong cấp thấp và Ma Thiết đặt trước mắt một người sống lại mà nói, người sống lại đó rất có khả năng sẽ lựa chọn Ma Thiết, mà không phải là năng lực đường cong cấp thấp có thể khiến ta thực hiện tự do tài vật.

Đồng thời, trong lòng Tô Bạch cũng sinh ra một vài ý tưởng kỳ quái.

Quái nhân mặt mèo này có lẽ không có ác ý gì đối với hắn.

Nếu không, sau khi hắn biểu hiện năng lực biến hình của Ma Thiết, hẳn là quái nhân mặt mèo sẽ lấy đi Ma Thiết mới đúng.

“Khảo nghiệm là cái gì?” Tô Bạch hít sâu một hơi, giọng nói có chút lãnh đạm.

“Tự nhiên là không thể để cho ngươi biết, khảo nghiệm mà ngươi có chuẩn bị, sao có thể coi là khảo nghiệm nữa đây?” Quái nhân mặt mèo cười một tiếng, sau đó

Máu tươi nhỏ từng giọt xuống.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    58

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!