Tô Bạch đặt di động xuống, nhìn vết thương của mình, trầm tư suy nghĩ.
Đây là biện pháp hắn vừa nghĩ đến để đối phó với cảnh mơ, cắt chính mình bằng Ma Thiết.
Như thế, vô dù là cơ thể trong cảnh mơ của hắn, hay là cơ thể thực, đều sẽ lưu lại vết cắt.
Đương nhiên, có khả năng đến lúc đó, hắn ở trong cảnh mơ, vẫn không có cách tỉnh lại, nhưng hắn nhất định sẽ cảm thụ được hai lần thương tổn mộng cảnh và da thịt, có lẽ có thể giúp ích cho hắn ở trong những cảnh mơ khác nhau.
“Ta cần trở nên mạnh hơn.” Tô Bạch nhìn máu chảy ra từ vết thương, lẩm bẩm trong lòng.
Cho dù quái nhân mặt mèo đó không có ác ý đối với hắn, hắn cũng không muốn ký thác sinh mệnh của mình trên sự nhân từ của đối phương.
Sau đó, xeu bus vượt qua một vài trạm, Tô Bạch dến sở cảnh sát.
Sau khi xuống xe, hắn nhìn thấy Thu Diệp đứng trước cửa của sở cảnh sát, hiện rõ vẻ trơ trọi.
Khi hắn nhìn thấy Tô Bạch, con mắt nháy mắt xuất hiện thần thái.
“Ông chủ.” Diệp Thu gọi Tô Bạch một tiếng.
Tô Bạch gật gật đầu, “Đi thôi, trước tiên đưa ngươi về nhà đã.”
Nói xong, hắn vẫy tay gọi một chiếc xe, kéo Diệp Thu lên xe.
“Sao rồi, không có chuyện gì chứ.” Sau khi Tô Bạch nói với tài xe vị trí, nhìn về phía Diệp Thu, trong lòng hơi cảm thấy có lỗi.
Bởi vì chuyện Triệu Minh San bị tập kích, hắn không kịp thời đến sở cảnh sát, để đối phường một mình đối mặt với nhưng chuyện này, thật sự có chút làm khó người ta.
“Không có chuyện gì.” Diệp Thu nói: “Sở cảnh sát nơi đây đối xử rất tốt với hắn, hơn nữa cảnh sát nói với tối, chuyện này tôi không có trách nhiệm phải ra tay, là thấy việc nghĩa hăng hái làm.”
Nói đến đoán sau, hắn có chút bất an.
Tô Bạch nghe vậy, đại khái cũng biết là chuyện gì xảy ra, hẳn là Triệu Không Thanh chào hỏi với cảnh sát nơi này.
Hắn nhìn biểu cảm Diệp Thu còn có chút bất an, ngừng một chút, nói: “Yên tâm đi, ngươi sẽ không có việc gì đâu. Cho dù có chuyện, ta cũng sẽ giúp ngươi giải quyết.”
“Trước đó ta đã nói ngươi đừng có xông lên phía trước, ta sẽ thất vọng, câu này, có một nửa là giả.” Tô Bạch vỗ vỗ vai Thu Diệp, an ủi nói.
Thấy ông chủ nhà mình nói như vậy, Diệp Thu hơi hơi yên tâm, sau đó cúi đầu nói: “Ông chủ, ta sẽ chăm chỉ làm việc.”
Hắn thiếu nợ ông chủ nhà mình nhiều lắm, chỉ có cố gắng làm việc mới có thể trả hết nợ.
Trong lòng Tô Bạch hơi hơi gật đầu, có chút buồn cười, Diệp Thu này may là gặp hắn, nếu như đụng phải mấy ông chủ không có lương tâm kia sợ rằng sẽ bị chôn sống mất thôi.
Người này, thành thật quá rồi.
Nhưng mà, nếu không phải như thế, sao mình lại đối tốt với Thu Diệp như thế chứ?
Nhất trác nhất ẩm, đều có định số.
Sau đó, xe taxi bắt đầu ở xuyên thẳng qua thành thị, nhanh hơn xe bus rất nhiều.
Lúc này Tô Bạch, trong lòng cũng hiện lên một cái ý nghĩ, có lẽ hắn cũng nên đi mua một chiếc xe .
Nhưng mà rất nhanh, suy nghĩ này đã bị hắn ném ra sau đâu, hiện tại hắn không có bằng lái xe, mua được xe rồi cũng không có tác dụng gì.
Hơn nữa, bây giờ hắn có quá nhiều chuyện, làm gì có thời gian đi thi bằng lái?
Sau đó, xe taxi dừng lại ở phố cũ khu Lôi Công, Tô Bạch và Diệp Thu xuống xe.
Đầu tiên hai người tìm một tiệm cơm, ăn bữa tối.
Sau là Tô Bạch để Diệp Thu trở về, hơn nữa để hắn ở nhà làm phật châu thêm mấy ngày này, không cần làm ở tỏng cửa hàng.
Người tàng hình đó vẫn chưa chết, hắn cung không muốn Diệp Thu mạo hiểm bản thân mình ở trong cửa hàng quan tài.
Sau khi để Diệp Thu về nhà, Tô Bạch sửa soạn lại cửa hàng một chút, rồi đứng ở trạm xe bus đợi xe bus.
Cũng không thể trách hắn keo kiệt không muốn đón xe taxi, mà là ở đây quá vắng vẻ, xe taxi vô cùng ít, khó mà bắt được.
“Tô Bạch, dạo này không nhìn thấy ngươi, ngươi đổi chỗ ở rồi sao?” Cũng chính vào lúc này, một người đàn ông trung niên nhìn thấy hắn, chào hắn.
“Chào buổi tối, bác Vương.” Tô Bạch nở nụ cười với người đàn ông trung niên, nói: “Gần đây ta dọn vào bên trong nội thành, chỗ đấy tiện hơn một chút.”
“Thay đổi quá khứ là tốt.” Vương Đức Tài cảm thán một tiếng, “Bên này đã quá cũ kỹ, đều là một số người già đứng tuổi, một người trẻ tuổi như ngươi sống ở trong thành phố, đích thực tốt hơn chỗ này một chút.”
Nói đến đây, hắn hơi hơi ngập ngừng, lại hỏi: “Ngươi chuyển đến bên trong nội thành ở, vậy cửa hàng quan tài đó ngươi vẫn mở chứ?”
Tô Bạch gật gật đầu, nói: “Đương nhiên vẫn là mở, bình thường ta để học trò của ta ở đó trông tiệm, đợi đến cuối tuần ta sẽ xử lý đơn hàng.”
“Tốt, tốt.” Vương Đức Tài nghe vậy, lập tức nở nụ cười, sau đó lại hỏi: “Lần trước tờ đơn kia xử lý như thế nào? Lúc nào có thể đưa quan tài sang?”
Nghe được lời Vương Đức Tài nói, Tô Bạch cũng hiểu rõ đối phương nói là chuyện cỗ quan tài của La Vĩnh Tường.
Kỳ thực, La Vĩnh Tường đã giao tiền rồi , nhưng mà lúc nào đến lấy quan tài lại không nói.
Đối phương còn phải đợi tìm được thi thể, mới đến lấy quan tài.’
“Có thể còn cần một thời gian nữa.” Tô Bạch khẽ lắc đầu, “Tờ đơn này có chút đặc thù.”
Sau đó, hắn cũng không muốn nói đến đề tài này nữa, nhìn đòn gánh trên người Vương Đức Tài, hỏi sang chuyện khác: “Bác Vương, muộn như vậy còn clàm việc sao?”
Vương Đức Tài thấy Tô Bạch không nói, cũng không hỏi thêm, chỉ cần cửa hàng quan tài ở chỗ này, vậy việc sớm muộn cũng là hắn làm.
“Tối hôm nay nhận được một đơn hàng.” Vương Đức Tài gật gật đầu: “Ở phía sau khu phố, mở một công xưởng nhỏ, chỗ đó của họ đang sửa đường, cho nên lo lắng sẽ bị cắt điện, cho nên mua một máy phát điện diesel, họ bảo ta đưa một trăm lít dầu diesel sang đó.”
“Ra vậy.” Tô Bạch gật gật dầu, Vương Đức Tài có hai đứa con, cho nên càng cố gắng làm việc hơn những người làm công ngắn hạn khác.
Giống như đơn hàng lúc trước của La Vĩnh Tường, nhưng người làm công ngắn khác sẽ không để ý đến chi tiết này, chỉ có Vương Đức Tài chú ý đến.
Cũng chính vào lúc này, xe bus đến nơi, Tô Bạch nói với Vương Đức Tài: “Không nói nữa bác Vương, xe bus đến rồi.”
“Được, được.” Vương Đức Tài gật đầu : “Có thời gian thì đến nhà ta chơi, ta mời ngươi ăn cơm.”
Tô Bạch cười cười: “Sẽ có cơ hội ạ.”
Nói xong, hắn lên xe bus.
Vì là buổi tối, trên xe bus cũng chỉ có lẻ tẻ mấy người.
Sau khi lên xe bus, Tô Bạch tìm một chỗ dựa ở phía sau ngồi xuống.
Theo sự chuyển động của xe bus, nụ cười trên mặt Tô Bạch dần dần thu liễm, hắn lấy một cái đầu búa của búa nhổ đinh ra từ trong cặp sách.
Trên đầu búa có rất nhiều vết cào, rõ ràng đã sử dụng trong một thời gian tương đối dài.
Chỉ là trong những vết cào trên đầu bùa, có vài vật chất màu đỏ nhạt nhè, nhìn có chút quỷ dị.
Tô Bạch đưa tay ra, sờ lên vết tích phía trên, biết rõ thứ màu đỏ nhạt này là vết máu, chính là máu của hắn.
“Cũng đến lúc kết thúc rồi.” Cảm nhận được vết tích phía trên, khóe miệng hắn dần cong lên thành nụ cười.
Tiếng mưa bên ngoài vỗ vào cửa xe kính, tim anh thình thịch đập không ngừng khi anh vuốt vết máu trên đầu búa, như một một ác ma khát máu, nhìn thấy con mồi của mình.
Kích động, hưng phấn, điên cuồng, tràn đầy sát khí!