“Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi đừng chạy vào bên trong!”
“Dừng lại!”
“…”
Trên đường đi, cũng có bác sĩ và y tá phát hiện Đinh Tuấn đấu đá lung tung, muốn chặn đường.
Nhưng mà bọn họ đều bị hù dọa bởi khí thế của Đinh Tuấn, cũng không dám trực tiếp chặn đường, chỉ có thể kêu to ngăn cản.
Đinh Tuấn chạy một đường không trở ngại đến khu nội trú lầu ba, đã đến trước phòng bệnh của mẹ mình, sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi.
Giường ngủ của mẹ mình vậy mà trống không.
“48.”
“47.”
“46.”
“…”
Cũng chính là lúc này, âm thanh điện thoại tựa như bùa đòi mạng, không ngừng nhiễu loạn lấy tâm trí của hắn.
“Ngươi rốt cuộc đã làm gì mẹ ta!” Đinh Tuấn giận dữ hét vào điện thoại.
“40.”
“39.”
“38.”
“…”
Từ đầu bên kia của điện thoại truyền đến âm thanh bình tĩnh của Tô Bạch.
Nghe âm thanh, sắc mặt của Đinh Tuấn thay đổi, rồi chạy xuống dưới lầu. Tốc độ này, còn nhanh hơn nhiều so với lúc hắn chạy lên lầu.
Đợi lúc chạy đến cửa bệnh viện, thì hắn trực tiếp xuyên qua đường cái, chạy về phía hẻm nhỏ.
Nhưng mà, sau khi đến đây, hắn chỉ có thể nhìn thấy một cái ngõ nhỏ trống rỗng, không nhìn thấy bất luận bóng dáng của bất kỳ người nào.
“Đến phố hẹp ở khu Lôi Công, ta chờ ngươi ở nơi đó, nửa tiếng, nửa tiếng trôi qua mà không đến, thì ngươi chờ chết đi.” Âm thanh không nhanh không chậm của Tô Bạch truyền đến từ đối diện.
Sau đó, thì điện thoại cúp máy.
Sắc mặt của Đinh Tuấn trở nên tái mét, trong mắt hiện ra tơ máu, hắn sững sờ đứng nguyên tại chỗ một lát, sau đó giận quá thành cười, sợ hãi trong lòng lập tức tán biến hết.
Cho dù học sinh cấp ba đó sống lại thì thế nào? Hắn đã giết một lần, vậy thì không quan tâm mà giết lần thứ hai.
Sau đó, hắn tính toán thời gian một chút, nhìn xung quanh một chút, phát hiện có một cửa hàng kim khí còn mở cửa.
“Ông chủ, lấy cho ta một cái búa nhổ đinh.” Đinh Tuấn đi vào bên trong cửa hàng, nói với ông chủ ở bên trong.
“Ở chỗ đó, ngươi tự chọn.” Ông chủ của cửa hàng ngẩng đầu chỉ chỉ phía bên cạnh, lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Đinh Tuấn thấy thế, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên trên chiếc đầu hói của đối phương một chút, sau đó thì tiến vào bên trong cửa hàng cầm một cái búa nhổ đinh.
“40.” Ông chủ của cửa hàng nhìn thoáng qua, nói.
Đinh Tuấn móc tiền ra, mua được chiếc búa nhổ đinh này.
Sau đó, hắn đi ra cửa, gọi một chiếc xe taxi ở ven đường.
Ở trên xe taxi, Đinh Tuấn che lại gương mặt mình.
Hắn lần này, là giết người không có kế hoạch, so với lần trước thì càng thêm dễ dàng bại lộ, cho nên trên đường hắn nhất định phải che giấu mặt mình đi.
“Ông anh, làm sao muộn như vậy rồi còn muốn đi phố hẹp thế, nơi đó đều là nhà máy, muộn như vậy cũng không có người nữa.” Tài xế xe taxi là một người thanh niên, có chút dẻo miệng.
“Ta làm ở đấy, có vài món đồ quên mất ở đó.” Đinh Tuấn nhẹ giọng nói.
Lúc này, trong đầu của hắn, hiện ra một cái ý nghĩ, lần này tên học sinh cấp ba đó, dường như đã có sự chuẩn bị.
Hươu chết vào tay ai cũng không nhất định.
Nếu như, lúc này nói manh mối với người tài xế này, vậy mình chết rồi, có phải cũng có thể đi bắt đối phương hay không?
Nhưng mà rất nhanh, ý nghĩ này đã bị hắn ném ra khỏi đầu.
Tên học sinh cấp ba đó có lợ hại thế nào đi chăng nữa, thể chất của mình cũng không kém hơn, lại đã có phòng bị, làm sao có thể đánh không lại đối phương?
Mà với tình hình của tên học sinh cấp ba kia, bản thân Đinh Tuấn cũng rõ ràng, không thế nào liên lạc với bạn học, không có thân thích, chung sống với hàng xóm cũng bình thường.
Dạng người này, sẽ không có người giúp hắn giết người.
Cho nên, Đinh Tuấn cảm thấy mình sẽ không chết, ngược lại sẽ có thể giết đối phương thêm một lần nữa.
Mà nếu như để lại tin tức ở chỗ người tài xế này, về sau hắn rất có thể gặp phiền toái.
“Ông anh, có lời gì muốn nói sao?” Lái xe thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía Đinh Tuấn,
Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của đối phương, có chút quan tâm hỏi.
“Không có.” Đinh Tuấn lắc đầu, đồng thời cơ thể xê dịch ra bên cạnh, không để cho tướng mạo của mình xuất hiện ở trong tầm mắt của đối phương.
“Vâng.” Lái xe gật gật đầu, thấy một bộ dạng không muốn nói chuyện của Đinh Tuấn, thì cũng thức thời không có mở miệng.
Xe taxi nhanh chóng lái ra nội thành, tâm trạng của Đinh Tuấn càng ngày càng phức tạp, trong lòng có sự lo lắng đối với mẹ của mình, cũng có sự lo lắng co mình vận mệnh chưa biết trước của bản thân.
“Ta phải giết hắn.” Trong lòng của hắn nói nhỏ, nỗi sợ hãi và sự lo lắng trước đó, đều dần dần hóa thành sát ý.
Hắn là một người vô cùng thông minh, nếu không, cũng sẽ không làm được một vụ án giống như áo tiên không thấy vệt chỉ khâu. Thời gian cướp tiền trước đây của hắn, cộng thêm thời gian giết người, tổng cộng đều không có vượt qua một tiếng dồng hồ.
Thậm chí hắn còn cướp điện thoại của đối phương, sau đó ném trên đường.
Mục đích chính là cho cảnh sát một phương hướng điều tra sai lầm.
Nhưng mà, thế nào Đinh Tuấn cũng không có nghĩ tới là, người đó, vậy mà một lần nữa sống lại.
Nghĩ đến gương mặt của đối phương, trong lòng của hắn suy nghĩ rất nhiều, có nghĩ qua có phải điểm báo chôn xuống của cảnh sát hay không, hoặc là người khác ngụy trang, cũng có nghĩ qua tên học sinh cấp ba mà mình giết đó có phải là có anh em sinh đôi hay không.
Nhưng mà, những ý nghĩ này, đều bị hắn lần lượt loại bỏ.
Trước khi Đinh Tuấn ra tay, đã theo dõi tên học sinh cấp ba đó một tuần rồi, đối với chiều cao của đối phương, cũng như tướng mạo hết sức quen thuộc.
Cho nên, hắn không cho rằng có người có thể làm được giống như vậy.
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân hắn cách tương đối xa, nhìn không rõ, nếu hắn thật sự nhìn rõ tướng mạo cả Tô Bạch, trong lòng e rằng sẽ không nghĩ như thế.
Dù sao tướng mạo bây giờ của Tô Bạch, đã có chút không giống với tướng mạo trước đó.
Tốc độ của xe taxi rất nhanh, lại cộng thêm hiện tại là đêm khuya, trên đường đi dường như không có trở ngại, mười mấy phút ngắn ngủi thì đã đến.
Với tư cách là một người đã sống ở thành phố này rất lâu Đinh Tuấn đương nhiên biết thời gian buổi tối xe taxi đến, nếu không, hắn không có khả năng không lãng phí thêm thời gian dư thừa để đi mua búa nhổ đinh.
Sau khi đã tới địa điểm, tài xế xe taxi hỏi Đinh Tuấn một chút đối phương có uốn ngồi xe tãi quay về hay không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, thì rời đi.
Đinh Tuấn đứng ở trong con đường tối om, trong tay nắm lấy búa nhổ đinh, trong lòng nhất thời có chút bất an.
Người kia, nhìn thấy hắn tới rồi, sao lại không ra?
Nghĩ đến đây, thì hắn hét ở xung quanh: “Ta tới rồi, ngươi ra đây!!!”
Sau khi Đinh Tuấn hô vài tiếng, chỉ nghe được một trận tiếng chó sủa, âm thanh gì khác cũng không có.
“Đáng chết!” Sắc mặt của hắn trở nên có chút khó coi, trong lòng vô cùng tức giận, hắn sợ là bị đùa bỡn.
Đồng thời, sát tâm biến mất hết ở trong lòng của hắn, nhìn đường cái trống trải, một trận sợ hãi.
Người này, tâm tư thâm trầm, sẽ không giết mẹ của mình chứ?
Bản thân Đinh Tuấn thay đổi góc độ suy nghĩ, nếu như hắn là người bị giết đó, nhất định sẽ bất chấp mọi thứ để trả thù.
Nghĩ đến đây, hắn lấy điện thoại di động ra từ trong túi của mình, run rẩy gọi cho cái số trước đó.
“Tút tút…” Điện thoại cúp máy.
Đinh Tuấn thấy thế, hơi điên cuồng gào thét, tiếp tục gọi điện thoại.
Nhưng mà, đáp lại hắn, chỉ có những lần cúp máy.
“Tút tút…”
Trong xe taxi, mặt Tô Bạch không thay đổi cúp máy điện thoại, nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng lần nữa hồi tưởng một vấn đề, có phải là nên mua chiếc xe không? Như này quá bất tiện rôi.
Không thi bằng lái, trộm lái chiếc xe cũng tốt.