Chương 69: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Đếm ngược

Phiên bản dịch 7683 chữ

“Ting leng keng…” Một hồi tiếng chuông vang lên.

Ban đêm, trên công trường, Đinh Tuấn nhìn dãy số xa lạ phía trên, trong lòng có chút nghi ngờ, đây là số của ai?

“Alo?” Hắn nghe điện thoại.

“Vụ mưu sát ở phố cổ khu Lôi Công đó, ngươi còn nhớ chứ?” Đầu bên kia điện thoại, truyền đến một âm thanh khàn khàn trầm thấp.

Nghe thấy lời nói của đối phương, cơ thể Đinh Tuấn lập tức cứng đờ.

Vụ việc đó, làm sao hắn có thể quên được?” Đó là người đầu tiên hắn giết.

Về sau hắn thậm chí còn tới cửa hàng quan tài đó một lần, nhưng mà cửa hàng quan tài vẫn luôn đóng cửa, gần đó không có người phát hiện có người chết.

Cảnh sát cũng không đi tìm hắn, dường như đã lãng quên người chết.

Chuyện này khiến cho hắn có một loại may mắn chạy thoát.

Nhưng mà, khi đêm khuya, hắn vẫn luôn nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy cảnh sát đang truy xét hắn, dù cho hắn chạy đến chân trời góc biển, cảnh sát cũng không bỏ qua cho hắn.

Nhưng mà, trong hiện thực, lại vẫn không có tin tức về người chết ở khu Lôi Công truyền đến, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

“Ồ ồ ồ…” bên kia điện thoại dường như có tiếng gì đó vang lên.

Đinh Tuấn lập tức có chút cảnh giác ở trong lòng, cái âm thanh đó, có chút giống như tiếng xe cảnh sát.

Nghĩ đến đây, thì hắn chuẩn bị cúp điện thoại, muốn trốn thoát.

“Ngươi có phải cảm thấy đây là tiếng còi cảnh sát hay không?” âm thanh của phía đối diện dường như mang theo một tia trào phúng: “Ngươi có từng nghĩ qua, là âm thanh của cái khác hay không?”

Nghe thấy đối phương nói như vậy, Đinh Tuấn sửng sốt một lúc, sau đó có chút tỉnh ngộ, có lẽ, đó cũng không phải tiếng còi cảnh sát, mà là âm thanh của xe cứu thương.

Nhưng mà, hắn vẫn còn có chút không quá chắc chắn, và không nói lời nào.

“Ngươi không đến sông Hoàng Hà thì không cam lòng mà.” Người đối diện bật cười một tiếng, sau đó đột nhiên cúp điện thoại.

Nghe thấý âm thanh mù mịt của điện thoại, Đinh Tuấn ngơ ngẩn sửng sốt trong chốc lát, sau đó sắc mặt biến đổi.

Gần đây bởi vì hắn vẫn luôn mơ thấy ác mộng, sợ bị cảnh sát bắt, cho nên hắn cũng đã tra một chút tư liệu ở trên mạng, nếu như thật sự là cảnh sát, vậy thì bây giờ hắn đã bị khống chế rồi.

Hoặc là, sẽ có người níu kéo hắn bằng điện thoại, khóa chặt vị trí của hắn, sau đó tới bắt hắn.

Nhưng mà, người gọi điện thoại với hắn, lại trực tiếp cúp điện thoại, điều này làm trong lòng của hắn xuất hiện cảm giác chẳng lành.

Có lẽ là có người muốn báo thù cho cái người hắn giết trước đó?

Nhưng cái người bị hắn giết đó, không phải là không có người thân sao?

Làm sao còn có người sẽ báo thù cho hắn?

Sắc mặt của Đinh Tuấn trở nên hết sức khó coi, nếu như là cảnh sát cũng còn tốt hơn so hiện tại, bởi vì cảnh sát sẽ không tổn thương người thân ngoại trừ hắn ra.

Mà nếu như là có người muốn báo thù, vậy rất có thể sẽ ra tay với người thân của hắn rồi.

“Đáng chết!” Trong lòng Đinh Tuấn sợ hãi, phẫn nộ, trong lúc nhất thời cảm giác có chút do dự.

Hắn không cách nào tưởng tượng, có người sẽ làm những gì đối với mẹ của hắn.

Nghĩ đến đây, thì hắn bấm gọi điện thoại y tá quen biết với hắn.

“Alo?” Đối diện truyền đến âm thanh của Hồ Nguyệt Phương.

“Alo, Y tá Hồ, là ta, Đinh Tuấn…” Đinh Tuấn nói với đối diện.

“Tút tút…” Điện thoại đột nhiên bị cúp máy.

Sau đó, Đinh Tuấn tiếp tục gọi, nhưng mà truyền đến, đều là đối phương đang bận, không cách nào kết nối.

Sau khi quay số điện thoại mà không có kết quả, thì sắc mặt của hắn trở nên hết sức khó coi.

Sau đó, hắn nghĩ một chút, thì chạy hướng ra bên ngoài công trường.

“Alo! Đinh Tuấn, ngươi muốn làm gì?” Bên cạnh truyền đến âm thanh của Bao Công Đầu.

Nhưng mà, Đinh Tuấn lại căn bản không trả lời đối phương, trực tiếp gọi một chiếc xe taxi ở bên ngoài công trường, rồi đi về hướng bệnh viện.

Ở bên trong một nhà hàng.

“Chị Hồ, điện thoại của ai đây?” Tô Bạch nhìn về phía Hồ Nguyệt Phương ở đối diện, có chút nghi ngờ hỏi.

Hồ Nguyệt Phương cho số điện thoại di động của Đinh Tuấn vào danh sách đen, cười tươi với Tô Bạch: “Không có việc gì, một người không liên quan, chúng ta tiếp tục ăn cơm thôi.”

Hôm nay Tô Bạch bởi vì chuyện trên mạng mà cảm thấy không vui, cho nên tìm nàng nói chuyện phiếm, nàng đương nhiên không muốn bởi vì Đinh Tuấn mà khiến cho Tô Bạch tiếp tục không vui.

Trước kia mặc dù nàng có chút thiện cảm đối với Đinh Tuấn, cảm thấy cái tên râu quai nón này rất hiếu thảo, nhưng mà sau khi biết chuyện Tô Bạch bị vu oan, thì thiện cảm của nàng đối với Đinh Tuấn trong nháy mắt đã tiêu tán hết.

Thậm chí, trong lòng nàng đều sinh ra cảm xúc chán ghét đối với hai mẹ con này ở trong lòng.

Dù sao người tống tiền, ai cũng không thích.

Bây giờ ở bệnh viện, một vài bác sĩ y tá, đều cách cái bà Ôn kia thật xa, sợ bị bà già này lừa.

Nghe thấy lời nói của Hồ Nguyệt Phương, Tô Bạch gật gật đầu, nói: “Được, chúng ta tiếp tục ăn.”

Sau đó, hai người lại ăn một bữa cơm, hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Qua sau một thời gian ngắn, Tô Bạch nhìn điện thoại di động của mình một chút, nói: “Chị Hồ, ăn tới đây thôi, khá muộn rồi, ta về còn phải đi làm bài tập.”

Nghe thấy lời nói của hắn, Hồ Nguyệt Phương nhìn đồng hồ, phát hiện xác thực cũng khá muộn rồi, thì gật gật đầu.

Hai người rời khỏi nhà ăn, Hồ Nguyệt Phương đi về phía bệnh viện, buổi tối hôm nay nàng trực ca đêm, trước đó chẳng qua là để cho đồng nghiệp mình giúp đỡ thay ca mà thôi, hiện tại cũng nên là sắp đi làm.

Tô Bạch thì đi về phía trong một ngõ hẻm.

Qua một khoảng thời gian, hắn đi vào bên trong một cái hẻm nhỏ âm u.

Sau khi vào trong ngõ nhỏ, thì ngay ở trong khe hở tối om của ngõ nhỏ, hắn tìm ra một cái túi nhựa.

Sau đó, ngay ở trong bóng tối, Tô Bạch mặc quần áo ở bên trong lên người mình.

Sau khi thay xong quần áo, hắn từ trong túi lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai có hình hoạt hình rồi đội lên.

Sau đó, hắn đi đến đầu hẻm, đã có thể nhìn thấy con đường sáng sủa ở bên ngoài, ở đối diện chếch của con đường, chính là cửa chính của bệnh viên Đệ Nhất của thành phố Tây Giang.

Ánh đèn chiếu rọi đến góc tường, từ trên mặt của Tô Bạch chiếu qua, khiến cho mặt của hắn, một nửa ở trong bóng tối, một nửa ở dưới ánh đèn, có vẻ hơi quỷ dị.

Nước mưa nhỏ xuống, trong màn mưa, một chiếc xe taxi từ phương xa nhanh chóng lái tới, đứng ở cửa bệnh viện, một bóng người từ phía trên vội vàng chạy xuống, sắp chạy hướng vào trong bệnh viện.

Cũng chính là lúc này, thì Tô Bạch điện thoại di động ra, bấm dãy số.

Cùng với việc kết nối dãy số, bóng người ở cổng bệnh viện nhanh chóng dừng lại.

“Ngươi rốt cuộc đã làm gì mẹ ta rồi?!” Đinh Tuấn đè nén nỗi sợ hãi và sự tức giận quát ầm lên.

“Ngươi quay đầu lại.” Tô Bạch hạ giọng, thản nhiên nói.

Nghe thấy lời nói của hắn, Đinh Tuấn do dự một chút, sau đó quay đầu lại.

Cũng chính là lúc này, Tô Bạch bước tới một bước từ bên trong ngõ hẻm, đứng ở dưới ánh đèn.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Bạch, Đinh Tuấn lập tức cảm giác da đầu như muốn nổ tung.

Người này, không phải bị hắn giết rồi sao?

Lúc hắn giết người khi đó, thậm chí nhiều lần kiểm tra qua, người này thật sự đã chết rồi.

“Làm sao, nhìn thấy ta có phải rất ngạc nhiên hay không?” Tô Bạch nhìn đối phương, nói: “Trước đó ngươi không phải rất kỳ lạ, tại sao khu Lôi Công không có lộ ra án mạng không?”

Nói đến đây, hắn nhếch miệng cười một tiếng: “Ngươi biết nỗi sợ hãi khi gần với cái chết không? Nỗi sợ hãi đó vẫn luôn giày vò ta, mà bây giờ, nên đến lượt ngươi sợ hãi rồi.

Bây giờ ta cho ngươi 90 giây đi xem mẹ của ngươi còn ở đó hay không, sau 90 giây, ngươi còn không ra khỏi bệnh viện, thì mẹ ngươi chờ chết đi!”

Nói xong, thì hắn bắt đầu đếm ngược với ngữ khí bình tĩnh.

“90.”

“89.”

“88.”

“…”

Đinh Tuấn ngây người một lúc, nhưng nghe thấy đếm ngược giống như tử thần của Tô Bạch, gào thét một tiếng, thì xông vào bệnh viện, chạy về hướng khoa nội trú.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    42

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!