Trong ghi âm của điện thoại di động, Đinh Tuấn cũng nghe ra được là giọng nói của ai, một người là giọng của Hồ Nguyệt Phương, một người là giọng của Tô Bạch.
Từ âm thanh trong này, hắn cũng có thể nghe ra được thật giả.
Lúc này hắn mới biết mình ngu ngốc như thế nào.
Lúc trước khi hắn tới bệnh viện, thế mà không biết hỏi y tá trực ban mẹ của hắn đang ở đâu.
Chẳng qua rất nhanh, Đinh Tuấn liền phản ứng lại, lúc trước Tô Bạch chỉ cho hắn thời gian 90 giây, vì để hắn không có thời gian để hỏi thăm.
Giờ khắc này, mặc dù hắn đang bị dầm mưa ướt, nhưng lại cảm giác như mình đang trần truồng dưới ánh nắng mặt trời chói chang vậy.
Mọi thứ của hắn đều bị Tô Bạch bóc ra từng lớp từng lớp.
“Đương nhiên, ngươi bây giờ cũng có một lựa chọn, giết ta, sau đó trở về với cuộc sống bình thường.” giọng nói của Tô Bạch như ma quỷ truyền đến.
“Đừng nói nữa!!!Đừng nói nữa!!! Để cho ta yên!!!” Đinh Tuấn gào thét với vẻ mặt dữ tợn.
Tô Bạch đứng ở bên cạnh nghe vậy, chỉ là ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh như băng.
Qua một lúc lâu.
Đinh Tuấn ngẩng đầu, nhìn Tô Bạch, khan giọng nói: “Tại sao ta phải tin ngươi sẽ đem hai mươi chín vạn cho mẹ ta chữa bệnh?”
“Như vậy đi.” Tô Bạch cười. “Ngươi cắt đứt một cánh tay của mình, ta cho ngươi mười vạn, phải đánh tới nát bấy, không còn chút khả năng chữa khỏi. Sau đó, người cắt đứt hai chân của mình, một chân mười vạn, như thế nào? Ta sẽ đưa tiền cho ngươi tại đây, ký tên đưa chi phiếu cho ngươi, ta nhất định sẽ không đòi lại.”
Nghe thấy hắn nói vậy, Đinh Tuấn cúi đầu nhìn tay mình, vẻ mặt do dự.
Sau đó hắn lấy ra cây búa, nhắm ngay tay của mình, cắn răng nói: “Nếu đã như vậy thì ta sẽ…..”
Nói đến đây, hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Bạch, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt đầy tia máu: “Ta sẽ giết ngươi!”
Đinh Tuấn cầm cây búa trong tay dùng lực, đánh về phía Tô Bạch.
Song Tô Bạch lại như đã đoán biết trước được, tránh được lần tấn công này, đồng thời thản nhiên nói: “Xem ra ngươi không muốn mẹ ngươi được sống?”
Đinh Tuấn đánh mà không trúng, cũng không có tiếp tục tấn công nữa mà lại hung dữ nói: “Ta không muốn chết! Nếu như nói ta với mẹ ta một trong hai người phải chết thì người đó chính là nàng! Đây là chuyện không có cách nào thay đổi được.”
Nghe hắn nói như vậy, Tô Bạch liền cười nói: “Xem ra ngươi rất hiểu chuyện, nếu đã như vậy, trong tay ngươi có hai mươi vạn, không bằng tự mình tiêu, cần gì phải cho mẹ ngươi tiêu chứ? Ngươi nói đúng.”
“Câm miệng!!!” Đinh Tuấn gầm lên giận dữ, hắn cảm thấy tên học sinh trung học này đúng là ma quỷ, từng bước từng bước đẩy hắn xuống vực sâu. Lúc này hắn cảm thấy mình bị điên rồi.
Chẳng qua, lời nói của Tô Bạch, hắn nghe hiểu được.
Đưa hai mươi vạn đó cho mẹ của hăn, có đáng không?
Lòng hắn nói cho hắn biết, đáng, mẹ hắn khổ sở nuôi hắn lớn. Hôm nay lại muốn từ bỏ mẹ của mình, đó là phản bội.
Nhưng mà, một âm thanh khác nói cho hắn biết, nó không đáng, hai mươi vạn, có thể giúp hắn có một tương lai tốt đẹp, để hắn không cần phải mệt mỏi như vậy nữa, cớ gì lại phải ném vào hố lửa như vậy?
“Không đáng”. Đinh Tuấn nghĩ trong lòng, đồng thời hắn cũng nghĩ tới lời nói của mẹ hắn mà trong lòng thoải mái hơn, mẹ hắn không phải nói hắn buông tha sao?
Vậy thì hắn sẽ buông tha.
Tin rằng mẹ hắn nhất định sẽ có hiểu được hắn.
“Người nói đúng, ta hiểu rồi.” Đinh Tuấn nhìn Tô Bạch, vẻ mặt hung ác từ từ biến mất, cất lại búa nhổ đinh trong tay. “Nếu đã như vậy, ta không có dự định chăm sóc mẹ ta. Chúng ta không cần thiết phải ngươi chết ta sống nữa, ta không muốn dính vào mạng người.”
Nói xong, hắn chuẩn bị rời đi.
“Phì….” Đột nhiên tiếng cười từ miệng Tô Bạch phát ra.
“Ha ha ha ha ha ha….”
“Ha ha ha ha ha ha….”
“Ha ha ha ha ha ha….”
…
“Ha ha… Ta nói… Ha ha…không lẽ ngươi…..tin sao…..” Tô Bạch cười đến khom người xuống.
“Chuyện này không có gì buồn cười cả.” Đinh Tuấn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Bạch.
“Được, ta không cười…” Nụ cười Tô Bạch vụt tắt, sau đó lạnh lùng nói: “Nhưng ngươi thật sự nghĩ là mình mạnh hơn ta sao? Nghĩ ngươi có thể nắm trong tay sự sống chết của ta? Ngươi quên rồi sao, ta dẫn ngươi tới đây chính là muốn mạng của ngươi!”
Nói xong, hắn đạp mạnh một cái.
Trên mặt đất bọt nước bắn tung tóe, Tô Bạch cầm búa nhổ đinh đập mạnh vào khớp tay phải của Đinh Tuấn.
“Răng rắc!!!!”
Một tiếng nứt xương vang lên rõ ràng ở nơi tối tăm, mưa tầm tã.
“A!!!” Đinh Tuấn phát ra một tiếng kêu thảm thiết, búa trong tay rơi xuống.
Nhưng mà lúc này vẫn còn chưa kết thúc, Tô Bạch đứng sau lưng hắn, dùng búa nhổ đinh đập liên tiếp vào khớp chân.
“Phù!!!”
“Phù!!!”
Liên tiếp hai tiếng, hai đầu gối của Đinh Tuấn bị đập ra hai lỗ.
Đinh Tuấn kêu đau thảm thiết, ngã xuống đất.
Tô Bạch rời khỏi bên cạnh hắn, búa nhổ đinh trong tay đã dính đầy máu.
Phần nhổ đinh của cây búa không biết lúc nào đã biến thành mũi nhọn.
“Ngươi đã không muốn tự mình đánh gãy, vậy thì ta đánh gãy cho ngươi.” Tô Bạch cầm búa nhổ đinh trong tay từ từ khôi phục nguyên trạng, cảm thấy lệ khí trong lòng đã biến mất, cười nói: “Nhưng mà, ta ra tay thì không đưa tiền.”
Thật ra thì hắn vốn dĩ không nghĩ sẽ đưa tiền, hắn làm vậy chính là muốn trừng phạt.
Muốn Đinh Tuân vứt bỏ thứ trân quý nhất của minh, để cho Đinh Tuấn vứt bỏ thứ kiên cố của mình.
Sau đó, nói với đối phương, ngươi đã vứt bỏ nhưng cũng sẽ không trải qua tốt hơn.
Loại đả kích này, không có một người nào có thể trụ vững được.
Lúc trước cho đối phương nhìn tài khoản chứng khoán, bên trong đúng là có tiền, nhưng bây giờ thị trường chứng khoán cũng ngừng giao dịch rồi, hắn làm sao có thể bán ra ngoài, làm sao có thể có tiền mặt chứ?
Tất cả đều là lừa gạt đối phương, xé mặt nạ của đối phương, làm cho đối phương nhìn thẳng vào nội tâm xấu xí của mình.
“Ngươi là ma quỷ!!!” Đinh Tuấn cảm thấy máu của mình chảy ra, gào thét, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Hắn không nghĩ tới cậu học sinh trung học này đáng sợ như vậy, trong thời gian ngắn mà đã phế hai chân và cái tay của hắn.
“Ta nói rồi, ta dẫn ngươi tới đây, chính là muốn mạng của ngươi. Ngươi nghĩ ta sẽ quên chuyện ngươi giết ta hay sao?” Tô Bạch nhìn đối phương, bình tĩnh nói: “Ngươi giết ta, con mẹ nó ngươi còn lừa ta, thật sự xem ta như đứa ngốc ư?”
Nói xong, hắn cúi người xuống, cầm lấy búa nhổ đinh, đặt trước mặt Đinh Tuấn: “Cái búa này, ngươi còn nhớ không? Là cây búa ngươi dùng để giết ta. Lúc đầu ta tự nói với bản thân mình, nếu ta gặp lại ngươi, ta nhất định sẽ đánh ngươi một búa, một búa đè chết.”
Đinh Tuấn nhìn búa nhổ đinh trước mặt, mặt ngoài có màu ánh đen.
“Đây không phải là búa nhổ đinh mà ta dùng để giết ngươi!!!” Hắn khàn giọng nói.
“Đương nhiên là nó.” Tô Bạch cười lạnh nói: “Chỉ có điều phía trên được bao một tầng đồ, để ngươi không nhìn thấy rõ vật bên trong mà thôi, giống như ngươi vậy, bề ngoài đẹp đẽ, bên trong lại vô cùng xấu xa, ngay cả mẹ mình cũng không quan tâm.
Ta tin mẹ của ngươi đối xử với ngươi rất tốt, nếu không, ngươi chắc chắn sẽ không giúp nàng chữa bệnh, thậm chí cướp bóc, giết người cũng làm ra được. Bây giờ ngươi thì sao? Ngươi có xứng với tình yêu của mẹ ngươi không?
Lúc trước ta còn cảm thấy nàng lừa ta vì chữa bệnh cho mình, bây giờ nghĩ lại, là vì để chuẩn bị tiền cho tương lai của ngươi mới đúng.
Nếu để cho nàng biết, con trai yêu quý của nàng vậy mà đối xử với nàng như vậy, thì chắc sẽ rất đau lòng.”
Tô Bạch từ Hồ Nguyệt Phương biết được rất nhiều chuyện, trong đó có chuyện bà Ôn từng muốn tự sát.
Thế nên cũng hiểu được mối quan hệ mẹ con thân thiết của Đinh Tuấn và Hồ Nguyệt Phương.
Đáng tiếc, trong tình huống này thì tình cảm mẹ con thân thiết không có trong từ điển của hắn.