Lửa đốt hơn một giờ, bởi vì nguyên do mưa to và vắng vẻ, thậm chí không ai qua đây xem.
Đợi cho đến khi thiêu xong, Tô Bạch cảm giác được một tin tức.
“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Đinh Tuấn, nhận được điểm thuộc tính đặc biệt, cảm giác dã thú +1.”
Sau khi xác nhận người đã chết, Tô Bạch hấp thu cảm giác dã thú, lấy ra mũ lưỡi trai từ trong bụi cỏ, xoay người rời khỏi nơi này.
Mưa vẫn luôn rơi, chỉ là nhiều hơn một ít than cốc.
“Cảm giác được trí nhớ của người sống lại, có đọc hay không?”
Tô Bạch cảm giác tin tức vừa mới xuất hiện, trong lòng cũng hơi buồn cười, bản thân mình giết Đinh Tuấn, có lẽ còn phải hoàn thành nguyện vọng cho đối phương.
Cũng chính vào lúc này, hắn đột nhiên có cảm giác, nhìn về phía một bức tường trong bóng tối.
Bức tường kia bị cây cối che lại, ở trong bóng râm, làm cho người ta nhìn không rõ ràng.
“Ngươi chuẩn bị cứ đi như vậy sao?” Cũng chính vào lúc Tô Bạch đang suy nghĩ, một âm thanh xuất hiện.
Sau đó một bóng dáng nhảy xuống từ trên tường hắn đang nhìn.
“Meo!” Một tiếng mèo kêu vang lên.
Tô Bạch nhìn thấy bóng dáng phía trước, sờ vào trong túi của mình, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Như thế nào, ta thử thách thất bại rồi? Hiện giờ sẽ ra tay với ta à?”
“Cái này thật cũng không phải.” Quái nhân mặt mèo quay đầu, lộ ra khuôn mặt nửa người nửa mèo, nhìn chằm chằm Tô Bạch nói: “Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, bởi vì ngươi không thông qua thử thách, ta sẽ không cung cấp giúp đỡ gì cho ngươi. Sự kiện giết người này, còn cần chính ngươi xử lý sạch sẽ.”
“Không cần.” Tô Bạch thản nhiên nói một câu, đi qua bên cạnh quái nhân mặt mèo.
Lần trước hắn bị quái nhân mặt mèo này trêu đùa, đương nhiên là không có thiện cảm đối với người này.
“Trái lại hơi thú vị, hình như hắn cảm giác được sự tồn tại của ta.” Quái nhân mặt mèo nhìn theo bóng dáng Tô Bạch, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.
Nếu như là như vậy, năng lực cõi mộng của hắn đối với Tô Bạch sẽ suy yếu đi rất nhiều.
“Reng reng reng…” Cũng chính vào lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
Quái nhân mặt mèo nghe được tiếng chuông, lấy ra một cái di động toàn thân màu đen từ trong túi, nhận điện thoại.
“Thế nào? Có thể thu Tô Bạch vào tổ chức không?” Phía bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh khàn khàn.
“Hắn vừa mới giết một người.” Quái nhân mặt mèo nói với giọng điệu cười nhạo.
“Ừ, sau đó thì?” Âm thanh khàn khàn đối diện không có một chút dao động nào.
Quái nhân mặt mèo cười nói: “Ngươi không khó hiểu tại sao hắn sẽ giết người à?”
Bên kia im lặng một chút, nói: “Lão Miêu, ta tin rằng nếu như Tô Bạch có vấn đề, ngươi tuyệt đối sẽ không bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với ta.”
“Nói chuyện phiếm với ngươi thật sự là không thú vị.” Lão Miêu hơi giảm hứng thú, nói: “Ngươi đoán không sai, lần này giết người là vì báo thù, không có vấn đề. Ta nghĩ là lúc nhận hắn vào tổ chức.”
Nói đến đây, hắn hơi ngừng một chút, tiếp tục nói: “Còn có vốn ta muốn giải quyết phiền phức này cho hắn, nhưng mà hắn nói không cần, ta đây sẽ không giải quyết cho hắn.”
“Ha ha.” Bên kia điện thoại truyền đến hai tiếng cười lạnh lùng.
Nghe được âm thanh của hắn, lão Miêu vuốt con mèo mướp trên vai mình, nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ làm chuyện khác người sao?”
“Ha ha.”
“Được rồi, quả thật là ta làm chuyện khác người.” Lão Miêu nở nụ cười, nói: “Người này là một đồng bọn không tệ, chúng ta có thể thử tin tưởng hắn. Ngươi biết không, ngay lúc vừa rồi, lúc ta thấy hắn giết người, hắn đều cực kỳ lý trí. Giết người chém tim, tên nhóc này, ta rất thích. Nếu như có thể, ta hy vọng chuyện của người chế thuốc, có thể để cho ta dẫn hắn nhập môn.”
“Như vậy cũng tốt.” Phía bên kia điện thoại nói.
Nói đến một nửa, bên kia lại dừng một chút, nói: “Ngươi xác định hắn không có vấn đề sao? Thật sự có được năng lực áp chế linh năng ảnh hưởng à?”
“Ngươi nên tin tưởng vào phán đoán của ta, hơn nữa nếu xuất hiện vấn đề thì cũng là ta mất mạng không phải sao?” Lão Miêu vuốt con mèo mướp, chậm rãi nói.
Bên kia của điện thoại im lặng một hồi, nói tiếp: “Ta tin tưởng vào phán đoán của ngươi.”
Sau đó, ngắt điện thoại.
Lão Miêu lại ngâm nga bài hát, bở than cốc trên mặt đất vào trong bao tải, thuần thục nhét chút tảng đá vào bên trong, tìm một cái hồ nhân tạo rồi ném xuống dưới.
Tiếp theo, hắn lại trở lại hiện trường vụ án, đi vào trong thành phố.
Bên kia, Tô Bạch đã tới trong thành phố rồi.
Sau khi tới nơi này, đầu tiên là hắn lấy thẻ SIM từ trong di động của mình ra, sau đó bẻ gãy, tìm một chỗ, dùng Ma Thiết biến thành một cái xẻng, chôn vùi nó.
Tiếp theo, Tô Bạch nhìn về phía nhà lầu phía trước.
Hiện giờ hắn đã báo thù rồi, nhưng bây giờ còn có một vấn đề khó xảy ra trước mắt hắn, đó chính là thoát khỏi tình nghi.
Cho nên, hắn phải che giấu thật tốt quần áo lúc hắn gây án.
Không thể để cho cái chết của Đinh Tuấn có dính chút quan hệ nào với hắn.
Mà những việc này, Tô Bạch đã tự mình có ý tưởng rồi, hắn nhìn một mảng công trình liền nhau phía trước.
Nơi này là một con đường của khu LC, dài xấp xỉ một kilomet, ở trong này có rất nhiều công trình.
Công trình ở nơi này đều vô cùng chen chúc, lầu này đến lầu khác, việc Tô Bạch muốn làm chính là giấu quần áo của mình ở trong này.
Tin rằng cảnh sát ở nơi này dù có lợi hại nữa, cũng không có khả năng tìm được mấy miếng vải bố trong khe hở âm u của mái nhà.
Phải biết rằng, rất nhiều tòa nhà ở nơi này đều là cho người vùng khác thuê.
Vào thật lâu trước kia, nơi này đã có người nhảy lầu tự tử, cho nên chủ thuê của nơi này sợ gặp chuyện không may, đã khóa cứng hết mái nhà.
Sở cảnh sát nằm mở cũng không có khả năng đi vào mái nhà của nơi này mà tìm được manh mối.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch chui vào trong khe hở chật hẹp giữa hai tòa nhà, dựa vào sức mạnh của tay chân mà trèo lên mái nhà cực nhanh.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã đến mái nhà.
Hắn có được năng lực parkour, đã có thể nói là một người đam mê parkour thuần thục, chuyện này đối với hắn mà nói là vô cùng đơn giản.
Lúc hắn tới mái nhà, hắn đã có thể thu vào tầm mắt hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này là một chỗ vô cùng thích hợp parkour, mái nhà cao thấp, giữa các tòa nhà mặc dù có chút khoảng cách, nhưng đối với hắn mà nói cũng không phải là vấn đề gì.
Tô Bạch nhìn về phía xa xa, trái tim đã hưng phấn nhảy lên.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn tiến hành vận động cực hạn, hiện giờ ở chỗ cao, lại làm cho adrenalin của hắn bắt đầu phân bố lên, cũng làm cho hắn càng trở nên chuyên tâm.
“Ngươi được mà.” Tô Bạch tự nói trong lòng, trong đầu nhớ lại kỹ xảo parkour, ánh mắt nhìn về phía xa xa, vẻ mặt ngưng lại.
Tiếp theo, hắn đi đến bên cạnh hàng rào bảo vệ bằng xi măng, đứng lên trên.
Lúc này, khoảng cách giữa hắn và phía dưới là hơn hai mươi mét, nếu ngã xuống, đủ để làm người rơi tan xương nát thịt.