“Diêu Thiếu Bân, giới tính nam, ba mươi hai tuổi tuổi, bề ngoài như là một bé trai, địa chỉ chỗ ở hiện tại: Số 213, ngõ 3, đường Long Bình, khu QS, thành phố Tây Giang. Hắn có một loại năng lực có thể ẩn thân, loại năng lực ẩn thân này, có thể ẩn dấu mùi vị, thân thể, âm thanh của hắn. Hết sức kinh khủng, đối phương hư hư thực sử dụng một loại lưỡi dao, thích cắt yết hầu.
Hơn nữa hắn dường như đầy thù hận đối với nữ nhân, và những người có tình cảm sâu sắc, hắn sẽ dùng cách dằn vặt đối phương, làm cho đối phương cảm nhận được thống khổ.
Cho đến bây giờ, hắn đã giết 30 người, trong đó 14 người bị hắn giết tại nhà, và 16 người bị giết ngẫu nhiên trên đường phố.”
Giọng của Lý Thanh Trúc vang lên trong xe, khi nói ra số người chết, âm thanh bình tĩnh, như là đã thấy rất bình thường đối với loại chuyện như vậy.
Tô Bạch ở bên cạnh cũng vô cùng hiểu rõ đối phương, bọn họ bình thường hay tiếp xúc với những người sống lại, loại biến thái này là nhiều vô cùng.
Loại người Diêu Thiếu Bân này, giết người vẫn tính là ít, trước đây người Chu Oánh Oánh giết, còn kinh khủng hơn nhiều, ít nhất trên trăm.
Tô Bạch nghĩ thông tin của đối phương, trầm mặc một hồi, sau đó trong đầu hồi tưởng chi tiết lúc trước hắn tiếp xúc với Diêu Thiếu Bân.
Hắn còn nhớ rõ, trước đây Diêu Thiếu Bân tiếp xúc với mình, nói với mình.
Nói là: “Ta lấy hũ tro cốt rồi, cô bạn gái nhỏ này của ngươi, nhiều người bảo vệ như vậy, ta cũng chỉ có thể giết nàng ở chỗ này.”
Sắc mặt Tô Bạch dần dần ngưng trọng, lông mày của hắn chậm rãi nhăn lại.
Những lời này, trước đó hắn không có nghĩ qua, bởi vì hắn cũng không hiểu biết về những người sống lại này, thế nhưng bây giờ từ tư liệu của Diệu Thiếu Bân có được từ Lý Thanh Trúc, hắn cũng rõ ràng tại sao đối phương muốn nói chuyện với mình.
Đối phương muốn để cho mình thống khổ.
Mà ở trong những lời này, hắn cảm nhận một ít thứ khác, đối phương đã biết Triệu Minh San có người bảo vệ.
Đây là chuyện rất bình thường.
Dù sao, đối phương thấy được cảnh sát mặc thường phục xuất hiện, hoặc là đã sớm biết được thân phận của Triệu Không Thanh, khiến cho Diệu Thiếu Bân có cảnh giác.
Nếu thế, người cẩn thận như vậy, cũng sẽ bị thuộc hạ của Lý Thanh Trúc giám sát chặt chẽ sao?
Nghĩ vậy, Tô Bạch nhìn hướng Lý Thanh Trúc nói: “Hung đồ này vô cùng cẩn thận, thuộc hạ của ngươi, thực sự sẽ không bị phát hiện sao?”
“Sẽ không.” Lý Thanh Trúc chém sắt như chém bùn nói: “Người ta mang lần này, năng lực đều mạnh phi thường, sau khi họ tìm ra tên và địa chỉ của kẻ sát nhân, thì không có động thái gì kế tiếp, cho nên dù cho đối phương cẩn thận đi nữa, cũng không thể tìm được hắn.”
Nghe đối phương nói thế, Tô Bạch có chút yên tâm lại.
Xem ra những người Lý Thanh Trúc thực sự cẩn thận vô cùng.
Lúc này, hắn cũng đã hiểu vì sao Lý Thanh Trúc và mình lại hành động buổi tối.
Bởi vì Lý Thanh Trúc biết địa chỉ của đối phương, không biết đối phương có ở nhà hay không, cho nên cũng chỉ có thể động thủ vào ban đêm.
Dù sao ở buổi tối người đều sẽ ngủ.
“Các ngươi như vậy có đáng tin không?” Tô Bạch có chút không nói gì: “Ngươi làm sao xác định nhất định nhà của hắn ở đâu?”
“Điều này được phân tích bởi bộ Hậu cần của chúng ta dựa trên hành vi của hắn.” Lý Thanh Trúc nói: “Bộ môn của chúng ta, cũng không chỉ đơn giản như mặt ngoài.”
“Được rồi.” Tô Bạch gật đầu, bộ môn như này, có người cho bọn hắn phân tích tội phạm, cũng là chuyện phi thường bình thường.
“Ngươi nghĩ chuyện rất cặn kẽ, như một số người chưa tiếp xúc với công việc của chúng ta, sẽ không nghĩ tới chuyện này.” Lý Thanh Trúc cười, sau đó đậu xe ở ven đường, từ phía sau lấy ra một thứ đưa cho Tô Bạch.
Tô Bạch hơi nghi hoặc, nhận lấy.
Đây là khăn quàng cổ của một người bình thường, thế nhưng trọng lượng khăn quàng cổ so với bình thường nặng rất nhiều.
“Sau khi ngươi đi qua đó, nhớ kỹ mang cái khăn quàng cổ này.” Lý Thanh Trúc nói với Tô Bạch: “Cái khăn quàng cổ này là có tính chất đặc biệt, bên trong dùng chất liệu kim loại đặc thù dệt, có khả năng chống cắt rất tốt, có thể chống đỡ người kia đột nhiên tập kích.”
Tô Bạch nghe vậy, gật đầu nhận lấy.
Mặc dù hắn đã có cảm giác dã thú +2, tự giác có thể tự cảm nhận được vị trí của đối phương trước, nhưng có cái khăn quàng cổ này bảo vệ cũng không tệ.
Thấy Tô Bạch mang, Lý Thanh Trúc lần nữa khởi động xe mini, đồng thời nói rằng: “Sau khi hành động, ngươi vẫn ở trong xe là được, nếu như hắn không ở nơi này, ngươi lại đi ra, thử xem có thể hấp dẫn đối phương qua đây hay không.”
“Được.” Tô Bạch gật đầu.
Nữ nhân này vẫn có đủ lương tâm, tuy cần người làm mồi, thế nhưng vẫn bảo vệ tốt cho sự an toàn của hắn.
Quả thực, trước hắn muốn tới nơi này, cũng là có tư tâm.
Hắn chính là muốn ăn không người sống lại này, ăn không một cái điểm thuộc tính đặc biệt, cùng với một nhiệm vụ nguyện vọng.
Thế giới này, có ai không thích ăn không chứ?
Sau đó, xe mini chạy ở trên đường phố tối tăm, xe cộ trên đường cũng càng ngày càng ít.
Lúc này, Tô Bạch cảm giác tình hình này có chút giống như đã từng trải qua, trước đây hắn muốn nhìn đám người Chu Oánh Oánh, cũng gặp loại chuyện như vậy.
Cái này chắc là vì sợ khi chiến đấu cùng người sống lại, làm tổn thương tới người lân cận, cho nên vận dụng kênh đặc thù, đuổi người xung quanh đi xa.
Không thể không nói, Liên bang ở phương diện này vẫn rất mạnh.
Sau đó xe chạy vào đường Long Bình.
Khu QS trước đây là một khu vực rất cũ, không khác khu Thiên Lôi lắm, chỉ là nơi đây đang xây lại quảng trường Vân Gian của công ty Vân Gian, vì vậy kinh tế ở đây hiển nhiên là rất phồn hoa.
Chẳng qua, nơi đây vẫn có một ít bóng dáng trước kia, nói ví dụ như, một ít ngôi nhà thấp liền kề, cùng với một số con đường đang sửa nên mặt đường trở nên lồi lõm.
“Đến rồi.” Lý Thanh Trúc dừng xe ở một đầu hẻm, nói với Tô Bạch bên cạnh một tiếng.
Lúc này, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
So với khu vực trong thành, khu vực biên giới này, không có cuộc sống về đêm.
“Các tổ chuẩn bị.” cũng chính vào lúc này, Lý Thanh Trúc lấy ra một bộ đàm, nói vào trong đó.
“Rẹt rẹt ~~, tổ một chuẩn bị xong...”
“Tổ hai chuẩn bị xong...”
“Tổ ba chuẩn bị xong...”
“...”
Đầu tiên máy bộ đàm truyền ra tiếng điện lưu, sau đó có âm thanh khác phát ra từ phía đối diện.
Lúc này Tô Bạch mới biết được, ở chỗ vắng vẻ này, đã có rất nhiều người ẩn núp.
“Thông báo cho từng tổ, bắt đầu hành động.” Vẻ mặt của Lý Thanh Trúc nghiêm nghị, ra lệnh một tiếng.
Vừa dứt lời, đột nhiên xa xa vang lên một hồi pháo hoa.
“Đùng!”
Pháo hoa sáng lên trên không trung, sau đó nở rộ ra, muôn tía nghìn hồng, vô cùng hoa lệ.
Tô Bạch nghe được tiếng pháo hoa, trong lòng hiểu rõ mục đích của pháo hoa là gì.
Đây là muốn che lấp tiếng súng.
“Ngươi ở đây chờ, không cần di chuyển.” Lý Thanh Trúc nói xong, mở cửa xe, đi ra bên ngoài.