Chương 86: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Cấp Xà thật sự sẽ lột da

Phiên bản dịch 7086 chữ

Sau khi Lý Thanh Trúc đi ra ngoài, Tô Bạch lấy ra điện thoại di động từ trong túi sách của mình.

Ngay vừa rồi, điện thoại di động của hắn rung lên, Quản gia phát tới tin tức.

“Ảnh thứ chín, hiện tại có một nhiệm vụ ngươi muốn nhận không?” Phầm mềm tên là Không trong điện thoại bắn ra một thông báo.

Nói thật, Tô Bạch có chút không nói nên lời với tổ chức tên Ảnh Tử, ở cái tổ chức này, mỗi thành viên không thể chủ động liên hệ.

Chỉ có để cho Quản gia thay mặt chuyển đạt.

Ngoại trừ người dẫn đường.

Ví dụ như, Tô Bạch và Lão Miêu.

“Nhiệm vụ gì?” Trên điện thoại di động Tô Bạch đánh chữ hỏi.

Hiện tại hắn không thể gọi điện thoại.

Bởi vì hắn là đang ở trong xe cùng Lý Thanh Trúc.

Nữ nhân Lý Thanh Trúc này vô cùng khôn khéo, ai biết nàng sẽ làm trò gì ở trong xe.

Tô Bạch hiện tại làm việc vô cùng cẩn thận, rất sợ gặp phải phiền phức.

“Không phải Đồ Long Bộ đối phó với người ẩn thân kia hay sao? Hiện tại có một nhiệm vụ là muốn ngươi giết chết đối phương.” Quản gia nhanh chóng trả lời tin nhắn.

“Ta giết chết đối phương?” Tô Bạch có chút nghi ngờ hỏi.

“Không sai, vật phong ấn mà Lý Thanh Trúc dùng để giết người ẩn thân lần này là vật phong ấn số 57, tên là rễ cây đa. Nếu Lý Thanh Trúc sử dụng vật phong ấn này, tuổi thọ của nàng sẽ bị rút ngắn.

Cho nên, nếu như có thể, ta hy vọng ngươi có thể giúp nàng đánh chết đối phương.”

Thấy tin tức phía trên, Tô Bạch nhăn mày lại, đánh chữ nói: “Vật phong ấn là cái gì?”

“Ngươi còn nhớ rõ trước đây ta nói cho ngươi đẳng cấp của người sống lại không? Trùng, Xà, Mãng, Giao, Ác Long. Khi người sống lại đến cấp Giao cùng với cấp Ác Long, bọn họ sẽ sinh ra long châu. Cái long châu này, có thể vặn vẹo lòng người.”

“Cho nên long châu chính là vật phong ấn sao?”

“Không phải, không hoàn toàn, chỉ khi cấp Giao, cấp Ác Long chết, long châu bọn họ đánh rơi mới đúng.”

“...”

“Cho nên, điểm cống hiến thưởng co nhiệm vụ lần này là bao nhiêu?” Tô Bạch hỏi.

“Mười điểm cống hiến, đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn không làm.” Quản gia trả lời.

Nhìn đối phương nói, Tô Bạch có chút không nói nên lời, Quản gia kia thật đúng là keo kiệt.

Giết một người sống lại, cũng chỉ có mười điểm.

Có điều mười điểm cống hiến cũng có thể, dù sao thứ này cũng đáng tiền vô cùng, giá trị hai trăm vạn tiền mới.

Ai có thể làm công ích ra mười vạn khối tiền?

“Chuyện này ta không nhất định sẽ thành công.” Tô Bạch đánh chữ nói: “Người này là người sống lại ở cấp Xà, ta chỉ là...”

Nói đến đây, giọng nói của hắn có chút chần chờ, hắn thực sự rất khó nói mình là người sống lại ở cấp Trùng.

Trùng gì chứ, phân cấp này cũng thật khó nghe.

“Ngươi yên tâm đi, trước khi giết người sống lại, Đồ Long Bộ sẽ làm hắn bị thương nặng, ngươi chỉ cần bổ đao là được. Chuyện về sau sẽ có Lão Miêu che giấu.”

“Đã hiểu.” Tô Bạch gật đầu, hỏi lần nữa: “Nếu như vậy, vậy lúc nào thì động thủ đây?”

“Chờ một chút.”

Theo thông tin của Quản gia đưa tới, Tô Bạch đột nhiên nghe được tiếng súng “đoàng ddaongf” liên tục không ngớt.

Nói thật, đây là lần thứ hai hắn nghe tiếng súng.

Lệnh cấm súng của Liên bang vẫn rất nghiêm ngặt, người bình thường căn bản không có khả năng nhìn thấy súng ống.

Tô Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy bốn phía âm u, bây giờ thậm chí hắn không cách nào biết được là nơi nào nổ súng.

Chẳng qua hắn biết, nơi đây không có chuyện gì cho hắn.

Hắn tới nơi này vốn là bởi vì Lý Thanh Trúc muốn hắn làm mồi.

Mà bây giờ, ngay cả súng đã bắn, mồi nhử dĩ nhiên là không cần.

Chẳng qua đáng tiếc là hắn vừa mới nhận nhiệm vụ từ Quản gia, nếu không, hắn thực sự có thể ăn không một lần.

“Có điều… đúng là hợp ý ta.” Tô Bạch đột nhiên nhếch miệng, cười, trong mắt có một luồng lệ khí tản ra.

Hắn sớm đã có xích mích với người sống lại này.

Thậm chí hiện tại, Tô Bạch vẫn có thể nhớ được cảm giác bị đối phương khống chế sinh tử của mình.

Hiện tại, con mồi cùng thợ săn nên trao đổi một chút.

Tiếp theo, Tô Bạch lấy mũ lưỡi trai từ trong đồ của mình ra đội.

Sau đó mở cửa xe đi xuống.

“Meo meo!” Cũng chính vào lúc này, một tiếng mèo kêu truyền đến.

Sau đó, Tô Bạch gặp được Lão Miêu ở cách đó không xa nhìn hắn.

“Nỗ lực lên, đây là nhiệm vụ thứ nhất của ngươi.” Lão Miêu cười nói một tiếng, nói: “Ta sẽ tận lực trợ giúp ngươi.”

Nghe được lời của hắn, Tô Bạch chỉ bình tĩnh gật đầu, đi vào trong màn đêm.

Hắn trước đó, cũng đã cảm giác được Lão Miêu đến gần.

“Ôi, tiểu tử này.” Lão Miêu bất đắc dĩ cười, sau đó lông tơ trên mặt từ từ dài ra, cũng biến mất trong bóng đêm.

Sau khi cảm nhận được sự biến mất của Lão Miêu, Tô Bạch từ trong ngực của mình, lấy ra búa nhổ đinh.

Mặc dù nói, hiện tại hắn đã có Ma Thiết, có thể làm ra vũ khí loại dao găm, thế nhưng Tô Bạch vẫn vô cùng thích dùng búa nhổ đinh này.

Không có nguyên nhân khác, có lẽ do hắn có cảm tình với búa nhổ đinh đập chết mình.

Sau khi lấy ra búa nhổ đinh, vòng tay trên cổ tay Tô Bạch bắt đầu nhúc nhích, bao phủ lên búa nhổ đinh, biến thành chuôi chùy, bọc lại đầu búa nhổ đinh.

Sau đó, hắn đi vào trong ngõ hẻm.

Lúc này, lấy cảm nhận dã thú của hắn, có thể cảm giác được gần đây có bảy người, trong đó năm người được huấn luyện nghiêm chỉnh, đồng thời bước liên tiếp gần như giống nhau.

Hiển nhiên, mấy người này là thuộc hạ của Lý Thanh Trúc.

Còn hai tiếng bước chân kia, một tiếng bước chân nhẹ, rõ ràng là tiếng bước chân của phụ nữ.

Người cuối cùng... là không có bước chân.

Tô Bạch cảm giác được rất rõ ràng, người kia thật sự không có tiếng bước chân, chỉ là cảm nhận dã thú của hắn rất mạnh, có thể cảm giác được bước chân của đối phương, mới có thể nhớ lại một ít hình ảnh trong đầu.

Cảm giác bước chân cuối cùng của người đó, hắn rõ ràng, người này, chính là người hồi sinh kia.

Đột nhiên, Tô Bạch nghe được bên trong truyền đến một hồi súng trường bắn phá, lửa văng khắp nơi.

Cũng chính vào thời điểm này, một tiếng cắt kim loại xuất hiện, cảm nhận dã thú của Tô Bạch cảm nhận được rõ ràng âm thanh của lưỡi dao cắt thịt, cùng với huyết dịch từ trong tổ chức phát ra tiếng tí tách nhỏ bé.

Hắn nghe được âm thanh này, rõ ràng trong phòng có người bị cắt yết hầu rồi.

Nhưng cũng chính vào lúc này, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy ớn lạnh truyền đến từ trong căn phòng.

Cảm nhận được sự ớn lạnh này, hắn cảm thấy một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Tô Bạch thấy thế, lập tức cách xa phòng ốc.

“Nàng người linh năng D31 danh sách người lãnh huyết.” cũng chính vào lúc này, Lão Miêu rơi vào trên mái hiên, nói tiếp: “Nàng đã đóng băng đối phương lại, đoán chừng không bao lâu là có thể chế phục.”

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Lý Du, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, thính lực +1.”

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Địch Tướng Cụ, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, trí nhớ +1.”

Cũng chính vào lúc này, Tô Bạch cảm giác được hai thông tin đột nhiên xuất hiện trong đầu.

“Còn chưa kết thúc.” Hắn đột nhiên nói.

Ngay mới vừa rồi, hắn cảm giác được người sống lại trong phòng đột nhiên cởi một lớp da, trực tiếp chui ra từ trong thể xác.

Lúc này, Tô Bạch có một loại lý giải khác đối với xác định đẳng cấp của người sống lại.

Cấp Xà... Thực sự biết lột da.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    20

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!