“Cái gì?” Lão Miêu nghe vậy thì ngớ người ra, sau đó cũng cảm giác ra cái gì, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Nhìn thấy phản ứng của đối phương, Tô Bạch như có điều suy nghĩ, chắc là cảm giác của đối phương không bằng hắn.
Vừa rồi hắn đã cảm giác được hai người bị giết chết, bọn họ đều bị cắt cổ, thậm chí trang bị phòng ngự trên cổ bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì.
Sau khi lột xác, thực lực của đối phương mạnh hơn rất nhiều.
Cũng chính lúc này, Tô Bạch đột nhiên cảm giác được cái gì, lập tức chạy về một hướng.
Nhìn thấy động tác của hắn, Lão Miêu khẽ giật mình, sau đó lắc đầu nói: “Ôi, phiền toái rồi.”
Sau đó hắn định bụng đuổi theo.
Nhưng lúc này lại xuất hiện động tĩnh, một tràng tiếng bước chân vang lên, Lý Thanh Trúc bỗng nhiên từ trong phòng xông ra.
Lý Thanh Trúc lúc này không giống như lúc trước, lúc này đầu tóc quần áo của nàng đều vương một luồng băng sương, giống như mới đi ra từ trong hầm băng, sắc mặt lạnh giá, trong mắt tràn đầy sát khí.
Nàng vừa xuất hiện, nước trên mặt đất lập tức đông thành băng, xung quanh trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Nhìn thấy Lý Thanh Trúc xuất hiện, Lão Miêu cũng không chậm trễ, lập tức vỗ tay cái bộp, sau đó, Lý Thanh Trúc lộ vẻ mờ mịt, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
“Mơ một giấc mơ đẹp đi.” Lão Miêu lắc đầu, sau đó cơ thể khẽ di chuyển, chạy nhanh về nơi xa.
Cùng lúc đó, hắn gọi một cú điện thoại cho Quản gia.
“Quản gia, bây giờ một mình Tô Bạch đang đuổi theo người sống lại cấp Xà kia, ngươi mau gọi hắn trở về đi.” Lão Miêu vừa chạy vừa nói.
“Hắn là một thành viên của Ảnh Tử, ngươi nên tin tưởng hắn.” Tiếng Quản gia từ đầu bên kia truyền đến, trong giọng điệu mang theo bình tĩnh.
Nghe thấy lời của đối phương, Lão Miêu khẽ giật mình, lại lắc đầu nói: “Ta hiểu lời ngươi nói, nhưng nhóc con này còn quá nhỏ, ta hơi không yên lòng về hắn, nếu mất một Ảnh Tử như thế, vậy thật sự là một tổn thất vô cùng lớn, bây giờ ngươi mau mau liên hệ với hắn, dặn hắn đừng đuổi theo.”
“Rất có thể bây giờ hắn đang chiến đấu rồi, ngươi chắc chắn muốn ta gọi điện thoại vào lúc này sao?”
Lão Miêu nghe vậy thì chìm vào im lặng, hắn cũng hiểu rõ rằng khi chiến đấu không thể phân tâm.
Sau đó hắn lại nói: “Được rồi, nếu đã như vậy, ngươi gửi vị trí của hắn cho ta, bây giờ ta đi tìm hắn.”
“Lão Miêu, ngươi không có quyền đòi vị trí của thành viên khác.” Quản gia thản nhiên nói: “Cho dù ngươi là người dẫn đường của Tô Bạch cũng không được, các ngươi đều bình đẳng.”
“Ngươi…” Lão Miêu hơi tức giận: “Rất có thể bây giờ hắn đang ở vào nguy cơ sống còn, nếu ta không đi giúp đỡ, rất có thể hắn sẽ chết.”
“Ta nói rồi, ngươi nên tin tưởng hắn.” Quản gia nói tiếp.
Lão Miêu lắc đầu: “Được rồi, ngươi cứ coi như là ta quan tâm thái quá đi.”
Nói xong hắn cúp điện thoại, cái mũi khẽ run run, sau đó đuổi về một hướng.
Dọc đường đi, hắn cũng cảm thấy hơi phiền muộn, vốn dĩ lần này là để nâng cao kinh nghiệm xử lý người sống lại cho Tô Bạch, nhưng nào ngờ lại gặp phải loại chuyện thế này.
Mà cũng chính trong khoảng thời gian này, Tô Bạch đã đuổi kịp Diêu Thiếu Bân rồi.
Hắn đứng trên đống hoang tàn, nơi này là một công trình kiến trúc bị bỏ hoang chồng chất đầy rác rưởi.
Lúc này, cách hắn không xa đang có một ‘bé trai’ đang nhìn chằm chằm hắn.
“Lúc trước khi cảm thấy bất thường, ta nên giết ngươi cho rồi.” Diêu Thiếu Bân nhếch miệng cười, lộ ra một chiếc răng ố vàng.
Lúc này tình trạng của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì, trên người có năm chỗ bị trúng đạn, đang chảy ra máu tươi, thậm chí trên đùi của hắn còn bị đóng băng, bên trên mọc đầy nhũ băng rậm rạp.
Rất rõ ràng, trong chiến đấu lúc trước, hắn bị thương rất nặng.
Tô Bạch nhìn về phía đối phương, thản nhiên nói: “Bây giờ người có thể thử xem.”
“Thử thì thử.” Diêu Thiếu Bân nhếch miệng cười, bóng dáng lập tức biến mất.
Dù là máu tươi trên mặt đất cũng lập tức biến mất không thấy đâu nữa, giống như hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Thấy đối phương biến mất, Tô Bạch mở hết toàn bộ cảm giác dã thú ra, có thể rõ ràng cảm giác được đối phương đang xông về phía mình.
Cũng chính lúc này, trên mặt của hắn dần dần thay đổi, xuất hiện một số đồ án vặn vẹo màu đỏ đen, biến thành một chiếc mặt nạ dán chặt vào khuôn mặt Tô Bạch.
Tô Bạch đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Ầm!” Pháo hoa ở xa xa lại bay lên không trung, phát ra tiếng nổ vang dội.
Cũng chính lúc này đây, cơ thể Tô Bạch đột nhiên nghiêng sang bên cạnh, một ánh đao vô hình xuất hiện, quần áo cùng với khăn quàng trên người hắn xuất hiện một vết rách.
“Ngươi không nên phạm cùng một sai lầm đến lần thứ hai.” Tô Bạch nhìn áo của mình, đột nhiên cười lạnh lùng, sau đó bỗng nhiên vung búa trong tay về một phía.
“Răng rắc!” Tiếng xương nứt truyền ra.
Ngay sau đó, cơ thể Tô Bạch khẽ cử động, đánh vào một nơi trong không trung.
Lại là tiếng xương nứt vang lên.
“A!!!” Diêu Thiếu Bân ngã xuống mặt đất, cơ thể hiện ra, lúc này một tay và một chân của hắn đã bị phế rồi.
Sắc mặt hắn đầy dữ tợn, nhìn về phía Tô Bạch: “Rốt cuộc vì sao ngươi biết ta ở đâu?”
Đã hai lần liên tục rồi, hắn đều không hiểu vì sao bị đối phương đánh trúng.
Nhất là lần này, công kích của đối phương hung ác hơn lần trước không biết bao nhiêu lần.
Tô Bạch không trả lời đối phương, búa nhổ đinh trong tay liên tục nện xuống, đập nát một tay và một chân còn lại của đối phương.
Lúc này tay chân Diêu Thiếu Bân đã sưng phồng lên, tất cả vết thương đều là màu xanh tím, đây là do bên trong xuất huyết tạo thành.
Nhìn khuôn mặt hiền lành vô hại của đối phương, Tô Bạch lạnh lùng nói: “Ngươi chạy đi, không phải ngươi muốn giết người bên cạnh ta sao? Giết nữa đi!”
Nói xong, búa trong tay hắn đánh xuống bả vai đối phương.
Lại là tiếng xương nứt vang lên.
“A!!!” Diêu Thiếu Bân kêu lên thảm thiết, toàn thân co rúm.
Tô Bạch nhìn đối phương, không hề cảm thấy đối phương đáng thương, người này là tội phạm giết người điên cuồng, trong tay đã có đến mấy chục mạng người, nói thật, giết đối phương thế nào cũng không đủ.
Chỉ là bây giờ hắn không thể giết mà thôi.
Hắn đã biết được chỗ đặc thù của người sống lại cấp Xà, tất nhiên không thể phạm phải sai lầm lúc trước nữa.
“Ta sẽ giết ngươi!!! Ta nhất định sẽ giết ngươi!!!” Ánh mắt Diêu Thiếu Bân oán độc nhìn chằm chằm Tô Bạch, quát ầm lên.
Nếu không phải lần trước người này công kích hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bị cảnh sát để mắt đến.
Mà bây giờ, người này còn muốn lấy mạng hắn.
“Đúng là một con chó điên.” Tô Bạch đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, hắn vốn muốn có một trận chiến đấu kịch liệt, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà chuyện này đã kết thúc rồi.
Nhưng đây cũng là bình thường, hắn có cảm giác dã thú và năng lực dự đoán đường nét cấp thấp.
Năng lực cảm giác dã thú có thể cảm giác được vị trí của đối phương, mặc dù chỉ là cảm giác mơ hồ, nhưng vậy là đủ rồi.
Chỉ cần dự đoán được thời gian công kích của đối phương, hắn có thể tránh né.
Hắn đã khắc chế đối phương một cách hoàn mỹ rồi.