Chương 95: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Người chế thuốc

Phiên bản dịch 6815 chữ

Tàu nhanh chóng chạy trên đường ray, Tô Bạch đang đọc tư liệu trong phần mềm Vô, mà Lão Miêu vẫn đang ngủ.

Trên một đường này không hề có gợn sóng gì cả.

Ước chừng đến buổi chiều, Tô Bạch và Lão Miêu mới đến thành phố Vân Mộng.

Sau đó bọn họ đã được một chiếc xe dẫn tới một thôn xóm gần đầm Vân Mộng.

Bởi vì hôm nay rơi vào tiết thu phân, thêm với ở trong khu rừng rậm, nơi này càng rét lạnh hơn trước kia.

Đầu tiên Tô Bạch mang theo hành lý, đi theo Lão Miêu thuê một căn phòng thợ săn nhỏ.

Phòng nhỏ thợ săn này là một kiểu đặc sắc của nơi này, đặc biệt chuẩn bị cho người chuẩn bị tiến vào đầm Vân Mộng giống như Tô Bạch và Lão Miêu thuê.

Giá cũng tương đối đắt, thuê hai tháng cần hơn tám nghìn.

Khi Tô Bạch nhìn Lão Miêu trả tiền, phát hiện Lão Miêu có dáng vẻ thịt đau.

Lão Miêu mang theo Tô Bạch tiến vào trong phòng thợ săn nhỏ, mở máy phát điện chạy dầu diesel, sau đó bật đèn lên.

“Đây chính là chỗ sau này chúng ta nghỉ ngơi khôi phục.” Lão Miêu cười nói với Tô Bạch.

“Cũng không tệ.” Tô Bạch nhìn căn phòng thợ săn nhỏ, bình tĩnh nói.

Phòng nhỏ này, tuy rằng chưa đến năm mươi mét vuông nhưng đồ vật bên trong cần gì đều có.

Có phòng bếp, bàn ăn, giường, toilet.

Nếu như nói có điều gì không hoàn mỹ, đó chính là mấy thứ này, trừ toilet dùng phòng riêng ra thì những thứ khác đều ở trong một phòng.

“Ngươi rất nghèo sao?” Tô Bạch liếc nhìn Lão Miêu, dò hỏi.

Khi hắn vào thôn, còn nhìn thấy tòa nhà của mình.

Đoán chừng tòa nhà này cũng giống như căn phòng thợ săn nhỏ, đều có thể mang đi cho thuê.

Nơi đó đoán chừng còn an toàn hơn phòng dùng gỗ dựng lên này, cũng sẽ không bí bách như vậy.

Nghe được câu hỏi của Tô Bạch, khóe miệng Lão Miêu hơi giật giật, không biết nói gì: “Ở đây chính là sáu nghìn một tháng, ngươi một học sinh trung học sợ rằng còn không kiếm được số tiền này đâu, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ta nghèo sao.”

“Ừm, ta không kiếm được bao nhiêu tiền.” Tô Bạch gật gật đầu, nói tiếp: “Trước ta nghe Quản gia nói có người gỡ hoàng kim từ trên quan tài hoàng kim của vật phong ấn, sẽ không phải là ngươi đó chứ.”

“Má nó chứ, sao Quản gia này chuyện gì đều nói ra ngoài vậy.” Lão Miêu nghe vậy, lập tức xù lông.

“Hắn không nói, nhưng mà ta đoán.” Tô Bạch nhìn phản ứng của đối phương, trong mắt có chút ý cười.

Đối phương trêu đùa mình như vậy, hiện giờ coi như tìm về được một ván.

“Thôi, không nói chuyện này.” Lão Miêu vốn không định nhắc đến chuyện xấu hổ này.

Thật ra không phải hắn định móc hoàng kim ở trên vật phong ấn ra, mà khi hắn làm nhiệm vụ, chiến đấu với người sống lại, không cẩn thận lấy ra một cục ở trên quan tài hoàng kim, gây ra hiểu lầm.

Tuy rằng hắn thiếu tiền, nhưng vốn khinh thường đi trộm.

“Ngươi biết vì sao ta muốn dẫn ngươi đến cấm địa chứ?” Lão Miêu nhìn Tô Bạch, thần sắc nghiêm túc hỏi.

“Biết.” Tô Bạch gật gật đầu: “Tài liệu ta điều tra, rất nhiều loại thuốc trên danh sách đều cần thảo dược trong cấm địa mới có thể làm thành được. Mà làm người chế dược tế, phải nhận ra lượng lớn thảo dược. Cho nên trở thành người chế thuốc, chỗ tốt nhất chính là ở cấm địa.”

“Đúng.” Lão Miêu thỏa mãn gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: “Nhưng mà ngươi chỉ nói đúng phân nửa thôi.”

Tiếp theo hắn nhẹ nhàng cười nói: “Ta mang ngươi đến cấm địa còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng, chính là ở trong này có rất nhiều tội phạm.”

“Ở trong này, mỗi một cây thảo dược, giá thấp nhất có thể bán được một vạn đến một trăm vạn không chừng, món lời kếch xù này không chỉ hấp dẫn rất nhiều người không biết sống chết, còn có rất nhiều người muốn chỉ ngồi đó mà hưởng lợi.”

“Có thể nói, ở trong đầm Vân Mộng, rất nhiều người không phải chết trong miệng dã thú mà chết trong tay nhân loại mình.”

“Dù sao mạo hiểm đi hái thuốc nào dễ dàng bằng cướp vị thuốc từ tay người khác chứ?”

“Thế chúng ta đến đánh kẻ phạm tội à?” Tô Bạch nhíu mày, không thể hiểu được.

“Không.” Lão Miêu cười cười, “Đây cũng có nghĩa rằng nơi này có rất nhiều có thể tiến hành thí nghiệm lâm sàng, ngươi cũng có thể cấp tốc nhập môn.”

Nghe xong lời đối phương nói, Tô Bạch có thể dễ dàng biết được chuyện phía sau này sẽ có rất nhiều máu tanh.

“Ta hiểu rồi.” Hắn gật gật đầu.

Mặc dù nói chuyện này máu tanh, nhưng nếu sử dụng là người cặn bã thì hắn không để ý.

“Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta vào núi.” Nói đến đây, Lão Miêu tạm dừng lại, rồi nói tiếp: “Còn có, nếu như có thể, ngươi nhìn xem thảo dược của đầm Vân Mộng này, như vậy ta dạy cho ngươi cũng nhanh một chút.”

Nói xong hắn lấy một túi thức ăn cho mèo từ trong túi ra, đi ra khỏi phòng.

“Meo!”

Một loạt tiếng mèo kêu truyền đến, Tô Bạch nhìn thấy trong đêm đen có ước chừng vài chục con mèo đang đến đây.

Cũng không biết Lão Miêu làm như thế nào, đoán chừng nơi này là tất cả mèo trong thôn.

Sau đó Lão Miêu rải thức ăn mèo trong tay ra đất, cho lũ mèo này ăn.

Nhìn một màn này, Tô Bạch lộ vẻ đăm chiêu.

Có lẽ năng lực của Lão Miêu chắc có một chút liên quan đến những con mèo này.

Càng thêm có khả năng chính là khi đối phương cho mèo ăn còn có thể áp chế tàn bạo trong lòng.

Nhưng hiện giờ Lão Miêu không phải là kẻ địch của hắn, Tô Bạch cũng không muốn dùng phương diện này để đối phó với đối phương.

Hắn cầm điện thoại di động, sạc pin, bắt đầu tìm kiếm tư liệu về phương diện người chế thuốc trên Vô.

Những tài liệu này đều ở trong dữ liệu cơ sở, có thể tùy tiện tìm kiếm, không hề có chút quảng cáo rác nào.

Ở trong tư liệu, Tô Bạch đã rõ ràng, người chế thuốc chính là người có thể chế tạo ra người linh năng.

Linh năng là một loại năng lượng quỷ dị, trong cơ thể người sống lại còn có nó.

Mà người bình thường muốn dùng loại năng lượng này nhất định phải dùng thuốc linh năng hỗ trợ mới được.

Mà căn cứ vào cấp bậc của người linh năng khác nhau, thuốc linh năng cần sử dụng cũng khác nhau, chia ra là dược tề nhập môn, dược tề cấp D, dược tề cấp C, dược tề cấp B, dược tề cấp A cùng với dược tề cấp S.

Loại dược tề này cũng được xưng là danh sách dược tề, phải uống theo thứ tự mới có thể trở thành người linh năng có cấp bậc tương ứng.

Mà nếu như uống loạn thì sẽ phát sinh chuyện vô cùng nguy hiểm.

Nói ví dụ như người bình thường uống dược tề cấp D sẽ trực tiếp không khống chế được, trở thành một ma giết người.

Đương nhiên dược tề trừ bỏ phải uống theo danh sách ra, còn không thể đi uống danh sách dược tề không thuộc về mình.

Uống danh sách dược tề của người khác sẽ có nguy hiểm rất lớn, thoáng không chú ý sẽ trở thành ma giết người.

Cho nên danh sách dược tề của mỗi người đều cần người chế thuốc căn cứ vào tình huống thân thể mỗi người để luyện chế dược tề.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà người chế thuốc nổi tiếng như vậy.

Bọn họ mới là chỗ bắt nguồn của người linh năng.

Giờ phút này, Tô Bạch đã hiểu được vì sao lúc trước Sở Hồng Nguyệt dù liều mạng cũng phải tiễn bước Vương đại sư kia.

Giá trị của Vương đại sư quá lớn!

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    55

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!