Tô Bạch nhìn tài liệu trong tay, hơi đắn đo.
Hắn đang nhìn tư liệu của dược sư.
Sau khi xem, hắn không thể không thán phục tư tưởng của nhóm dược sư đi trước.
Toàn thân Người sống lại bị Linh Năng ăn mòn, cho nên mới có thể dễ dàng lợi dụng linh năng, có được năng lực lớn mạnh quỷ dị.
Mà Dược sư, lại lợi dụng thuốc Linh Năng trong cơ thể con người để mở ra một linh mạch có chứa đựng Linh Năng.
Bằng cách này, mọi người có thể sử dụng năng lượng của mình mà không bị lệ khí ảnh hưởng.
Có điều năng lưc của Người linh năng vẫn kém hơn Người sống lại, tương đối đơn giản.
Tô Bạch nhìn một hồi, đắn đo.
Muốn mở ra linh mạch, cần cơ thể khỏe mạnh và đầu óc tỉnh táo.
Bởi vì khi mở linh mạch, cơ thể con người cần một nguồn cung cấp dưỡng chất lớn.
Đồng thời tinh thần con người dễ bị linh năng ảnh hưởng, trong lòng càng thù hận, lệ khí càng nặng, càng dễ bị ảnh hưởng, rất có thể sau khi mở linh mạch sẽ biến thành một người điên.
“Haizz. . .” Tô Bạch xem hết tài liệu trong tay, cũng hiểu rõ về dược sư một chút.
Tiếp theo, hắn bắt đầu tra cứu các trang về thảo dược.
Thuốc Linh Năng đều được chế tạo từ dược liệu trong cấm địa, troang quá trình thăm dò lâu dài của dược sư, dược liệu bên trong cấm địa cũng có Linh Năng.
Có điều những Linh Năng này đều rất yên bình, gần như vô hại với cơ thể con người, không khác linh năng trong không khí là bao.
Đây là vật liệu tốt nhất để mở linh mạch.
Tô Bạch nghĩ về kỹ năng mà mình có được từ di nguyện của Diêu Thiếu Bân, trong lòng cảm thấy mình có thu hoạch được nhiều.
Kỹ năng mới kia là cảm giác Linh Năng thực vật.
Có lẽ, tương lai hắn có thể lợi dụng cái này, trong đầm Vân Mộng thu hoạch được thành quả.
Đợi đến đêm khuya, Tô Bạch cuối cùng cũng đọc được thông tin về thảo dược trong đầm Vân Mông.
Thảo dược đầm Vân Mộng, có hơn ba ngàn loại, may là trí nhớ hắn tốt, cộng thêm hai điểm trí nhớ phụ trữ, nếu không, hắn phải ghi nhớ nhiều thảo dược như vậy chỉ có trong giấc mơ.
Đương nhiên, xem như bây giờ hắn muốn ghi rõ, cũng là nhớ đến muốn ăn tươi nuốt sống, muốn hắn nói nguyên nhân cũng không phải không thể.
“Tốt lắm.” Lão Miêu từ bên ngoài đi vào, đầu tiên là đóng máy phát điện, nói tiếp: “Điện tích bình ắc-quy ở đây khoảng hai Ampe/giờ, ngươi có thể sạc điện thoại và pin dự phòng.
Nhìn lại đầm Vân Mộng, ngươi cũng có thể tìm kiếm tài liệu trong phần mêm Wu, không cần vội. Tài liệu này rất nhiều, bây giờ ngươi cũng không nhớ rõ được, ta phải mất hai ba tháng mới nhớ hết.”
“. . .” Tô Bạch im lặng một lát, nói: “Được rồi.”
Đương nhiên hắn sẽ không nói cho đối phương biết chuyện mình đã nhớ kỹ, nếu không sẽ đả kích người ta.
Sau đó, Lão Miêu tắt đèn.
Xung quanh chìm vào bóng tối.
“Tô Bạch, lúc trước ta làm sai chuyện, ta ở đây là muốn nói xin lỗi ngươi.” Đúng lúc đó, Lão Miêu đột nhiên nói chuyện.
Tô Bạch khẽ giật mình, sau đó hiểu rõ đối phương muốn nói cái gì.
Là chuyện lúc trước hắn bị đối phương trêu chọc trên xe buýt.
“Mặc dù ta có thể nói ta ở trong giấc mơ là tổn thương ngươi, là vì sự an toàn của ta và bài kiểm tra của ngươi. Nhưng quả thật ta đã quá đáng, cho nên bây giờ ta thật lòng xin lỗi ngươi.” Lão Miêu ngừng một chút, nói tiếp: “Ta hy vọng ngươi đừng vì chuyện ta làm mà ghét Ảnh Tử, điều không tốt cho ngươi và tổ chức.”
Tô Bạch im lặng, hắn hiểu đốt phương nói gì.
Hiển nhiên, hắn cũng đề phòng Ảnh Tử, cũng bị đối phương dòm ngó, chỉ là đối phương không nói mà thôi.
“Không sao, ta tha lỗi cho ngươi.” Tô Bạch gật đầu nói.
Nói thật, hắn vào Ảnh Tử, ngoại trừ Lão Miêu lúc đầu là một vài chuyện kinh tởm, còn lại thật sự đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
Mà Lão Miêu, cũng liền tục vì hắn mà cọ mông.
Hắn không có ác ý gì với đối phương cả.
Hơn nữa, bây giờ đối phương thật lòng xin lỗi, cũng khiến cho hắn có cảm tình với tổ chức này hơn.
Đương nhiên dù có như thế, hắn cũng giấu bí mật về quan tài hoàng kim sâu trong tim mình.
Bí mật này, Tô Bạch cảm thấy mình tương lai mình có cưới vợ cũng không nói cho nang biết.
“Được.” Lão Miêu nghe vậy, lập tức thả lỏng, khẽ mỉm cười, nằm xuống giường bên kia.
Chỉ chốc lát, Tô Bạch nghe được tiếng ngáy, bèn dùng cảm giác dã thú thử một chút.
Phát hiện Lão Miêu đã ngủ thật.
Lão Miêu này, quả thật không đề phòng hắn.
Nghĩ đến Lão Miêu, Tô Bạch lại sờ lên cổ tay trái mình.
Trên quan tài hoàng kim, hoa văn màu đỏ gần như hoàn chỉnh, hoa văn là một con mèo.
Hắn cảm thấy, chỉ cầm mình hấp thụ thêm một Người sống lại nữa, bảo vật quan tài hình mèo sẽ xuất hiện.
“Quan tài này rốt cuộc là gì?” Tô Bạch nghĩ đến quan tài cấp thấp có hoa văn màu đen tổng hợp lúc trước, tim đập nhanh hơn.
Bảo vật quan tài cấp thấp không thể nhận được điểm thuộc tính, vậy bảo vật quan tài do Người sống lại tạo thành sẽ như thế nào?
Tô Bạch không thể đợi nữa.
Sau đó, hắn không nghĩ nhiều, Người sống lại không phải bắp cải, hắn muốn gặp là có thể gặp được.
Dẹp những suy nghĩ vớ vấn, hắn chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Lão Miêu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Với tư cách là trưởng lần này, hắn cũng thuận tiện giúp Tô Bạch kiểm tra đồ vật một chút.
Lần vào núi này, mọi người chủ yếu mang theo một số quần áo để đề phòng rét, cơm trắng, nồi niêu.
Những người khác thâm chí còn không có lều.
Theo lời Lão Miêu, ở trong rùng dựng lều không ổn, mục tiêu lớn, dễ bị ướt, tốt hơn hết là không nên dựng.
Hai người lên núi ở giao lộ phía tây cấm địa số 76, sau khi kiểm tra an ninh thì lên núi.
Cấm địa số 76 có tường bao quanh, bên trên cũng có giám sát, chỉ có thể đi vào từ cửa bốn hướng.
Cũng chính là ngã tư này.
Có điều muốn lấy được đồ trong cấm địa 76, phải nộp 20% thuế cho chính quyền địa phương.
Đương nhiên, có vài người nảy lòng tham sẽ leo tường trốn thuế.
Nhưng nếu như bọn họ bị bộ đội tuần tra phát hiện sẽ trực tiếp bị đưa đến đồn cảnh sát.
Nếu chống cự, có thể sẽ bị bộ đội ở đó giết chết.
Sau khi kiểm tra an ninh xong, Tô Bạch và Lão Miêu cùng vào núi.
Đi hơn một giờ, Tô Bạch nhìn thấy trước mặt có một gốc lớn bị phun đỏ tám chữ “Chỗ cấm nguy hiểm, sống chết tự chịu.”.
Tám chữ này cong vẹo, khiến người ta bất an.
“Đến khu vực cấm.” Lão Miêu thấp giọng nói.
Tô Bạch gật đầu, hắn cũng cảm nhận được một luồng khí tức bị đè nén ở khu rừng trước mặt.
Tựa như khu rừng trước mặt là một thú hoang ăn thịt người.
“ần này chúng ta sẽ ở trong đó khoảng một tuần, cho nên chúng ta phải nhanh chóng đi vào sâu trong đầm Vân Mộng, khu vực bên ngoài đã có người đến thu mua thảo dược.” Lão Miêu nói với Tô Bạch.
“Được.” Tô Bạch gật đầu.
“Cảm giác gần đây có một người vừa chết, tên là Địch Độ, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, khôi phục thể lực +1.”
Cũng chính lúc này, một thông báo đột nhiên xuất hiện trong đầu Tô Bạch.
“Ây. . . Lão Miêu, nơi này thường xuyên người chết sao?” Tô Bạch nhìn về phía Lão Miêu, hỏi.
Nghe thấy lời hắn, Lão Miêu nhìn xác chết phía trước, tiếp tục tiến lên nói: “Ở chỗ này, mỗi ngày đều có hơn ngàn vạn thảo dược ra vàogiết một người hái thuốc ở đây có thể kiếm được hơn mấy chục, mấy trăm vạn.
Cho nên nơi này có rất nhiều người không phải đến hái thuốc, mà chuyên môn đi giết người hái thuốc, lợi ích cũng nhận được nhiều hơn.”
Tô Bạch gật đầu, đi theo Lão Miêu.