Côn Luân đã gửi yêu cầu ra mắt được một thời gian rồi, tạm thời chưa biết được nó sẽ đi tới một bước thế nào, mà Dota thì đang tiến hành đâu vào đấy rồi, Nhâm Hòa cũng thực sự may mắn vì đã tìm mấy kế hoạch viên trò chơi chia sẻ áp lực, ngẫm lại cũng nên là như vậy, Dota sau này còn có các phiên bản cập nhật khác nữa nên nhất định phải cần người đưa ra kế hoạch, cũng không thể để chính mình lúc nào cũng phải tự làm chứ?
Hiện tại hắn rốt cuộc có thể rút tay làm chuyện khác rồi, tỷ như là công khai chuyện chuyển trường của hắn với cha mẹ!
Huấn luyện quân sự cho tân sinh bắt đầu từ 16 tháng 8, cũng không còn nhiều thời gian nữa, mà giấy mời nhập học của Tứ Trung cuối cùng cũng đã gửi tới tay của Nhâm Hòa, nhìn thấy con dấu màu đỏ cuối cùng hắn cũng yên lòng.
Mà chuyện hộ khẩu của chính mình hắn cần phải thương lượng với cha mẹ của hắn.
Chuyện lớn như vậy, Nhâm Hòa vừa nói trong điện thoại, kết quả cha mẹ hắn đã lập tức cùng nhau chạy về, ba người cùng ngồi ở trên sô pha, bà Nhâm cẩn thận xem xét giấy mời nhập học mà Nhâm Hòa đưa sau đó nghi hoặc hỏi: “Trường Tứ Trung ở Kinh Đô mời ngươi tới học?”
Tuy rằng Nhâm Hòa là Trạng Nguyên nhưng trong suy nghĩ của ông bà Nhâm vẫn cảm thấy chuyện này không quá tin cậy, thật sự ký ức về quãng thời gian dài Nhâm Hòa đội sổ vẫn còn chưa mờ nhạt…..
Nhâm Hòa vùi cười hớn hở nói: “Không phải ta là Trạng Nguyên năm nay hay sao, trường Tứ Trung ở Kinh Đô vốn là trường đứng đầu cả nước nên tất nhiên sẽ chiêu mộ Trạng Nguyên các nơi tới học tập rồi.”
Đạo lý tuy rằng là như vậy nhưng Nhâm Hòa vẫn là đổ mồ hôi lạnh, hắn tiếp tục nghiêm túc nói dối: “Hơn nữa ta xem như trong kế hoạch tiến cử nhân tài, còn có thể nhập hộ khẩu ở Kinh Đô, đây cũng là chuyện ta muốn thương lượng với các ngươi, ta phải dời hộ khẩu qua đó, về sau thi đại học không cần phải trở về nguyên quán, chỗ tốt ở Kinh Đô không phải là các ngươi không biết.”
Xem ra cái này có thể suy xét, cha mẹ hắn hai người liếc nhau một cái, tuy rằng bọn họ cảm thấy trong chuyện này có nhiều chỗ không quá thích hợp nhưng mà do bọn họ không quá chú trọng về phương diện này nên cũng không biết vấn đề ở chỗ nào.
Trên thực tế chuyện Nhâm Hòa có thể trở thành Trạng Nguyên đã là chuyện không thể tưởng tượng rồi, bọn họ vẫn luôn không chủ động khoe chuyện này với bạn bè, sợ rằng có gì đó không đúng, đến lúc đó mặt mũi lại không biết giấu vào đâu.
Suy cho cùng trường học hiện tại của Nhâm Hòa cũng không đi tìm bọn họ nói về chuyện học bổng, làm cho bọn họ luôn cảm thấy quái quái. Chỉ là bọn họ không biết rằng chủ nhiệm Lưu cùng với Tạ Miểu Hàn mỗi ngày đều nhức trứng muốn chết, quả thực khó mà tiếp nhận sự thật rằng Nhâm Hòa muốn ở lại trường học tập, nếu để cho bọn họ biết được tin tức rằng Nhâm Hòa quyết định chuyển trường thì phỏng chừng sẽ đốt pháo ăn mừng mất.
Cuối cùng cha mẹ hắn quyết định đi theo Nhâm Hòa một chuyến tới Kinh Đô nhập học sau đó mới trở về bận việc của bản thân.
Đến bây giờ tảng đá lớn trong lòng Nhâm Hòa cuối cùng cũng được thả xuống, chỉ cần hai người đồng ý là được, đến lúc đó lão Chu sẽ phối hợp với chính mình.
Ngẫm lại chuyện sắp tới đi Kinh Đô học tập làm Nhâm Hòa rất chờ mong, hoàn cảnh mới, bạn học mới, còn có Dương Tịch.
Hơn nữa Tứ Trung thực sự là một trường học truyền kỳ, ở kiếp trước chính là như vậy, tại kiếp này khi Nhâm Hòa hiểu biết nhiều hơn thì nó vẫn là truyền kỳ, Tứ Trung được thành lập vào năm 1907, trường học hơn 100 năm tuổi trên cả nước liệu có mấy cái?
Hơn nữa Tứ Trung từ trước tới nay luôn là sự lựa chọn hàng đầu của hậu duệ quyền quý ở Kinh Đô, những doanh nhân, chính trị gia sinh ra ở Tứ Trung không hề thiếu, chẳng hạn như có một vị tỷ phú tuổi mới trung niên còn từng trở lại diễn thuyết ở Tứ Trung.
Giới khoa học, nghệ thuật cũng nhiều không kể xiết.
Mà doanh nhân nổi tiếng cũng không ít, Cao Hiểu Tùng, Lý Ngao cùng với Trần Khải Ca,….
Nhâm Hòa kiếp trước đều suy nghĩ vì cái gì những trường cấp ba danh giá ở nước ngoài lại dạy nhiều thứ như thế: Chèo thuyền, âm nhạc, diễn kịch, nhạc,….. Học sinh Trung Quốc vì cái gì phải đắm chìm trong phương thức học tập nhồi nhét như cho vịt ăn cơ chứ.
Mà sự thật chính là trường cấp ba danh giá ở Trung Quốc cũng đồng dạng là như vậy.
Trong lớp học nhạc 30 thành viên, mỗi người một nhạc cụ là khái niệm gì?
Vừa là học bá cấp ba vừa là chủ tịch hội kịch nói là loại khái niệm gì?
Bạn học bên người tinh thông 5 ngôn ngữ nước ngoài hơn nữa đang học ngôn ngữ thứ 6 là khái niệm gì?
Kiếp trước Nhâm Hòa đều chưa từng trải nghiệm qua những thứ như vậy, cũng không có nghĩ tới ra nước ngoài du học, nhưng mà đời này đã có cơ hội như vậy hắn quyết định phải đi bộ một vòng ở Tứ Trung, có thể gặp mặt được những người kinh tài tuyệt diễm trong truyền thuyết, chỉ mong những người này đừng để hắn thất vọng.
Bởi vì kiếp trước Nhâm Hòa có bạn bè từng học ở Tứ Trung cho nên hắn rất hiểu, một phần trên mạng nói chính là sự thật, ngươi không có cách nào phủ nhận rằng có một số ít người đã bắt đầu kinh tài tuyệt diễm khi chỉ mới học ở cấp ba.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới bởi vì quyết định chuyển trường cho Dương Tịch của Tô Như Khanh mà để cho Nhâm Hòa giống như một con cá mập lớn vậy, giết tới lớp học danh giáo được xưng là thiên tài xuất hiện lớp lớp kia, nơi tràn ngập truyền kỳ, chỉ là nhiều năm sau khi có học sinh Tứ Trung nhớ lại thời đại đó có nhân vật kinh diễm nào được mọi người công nhận không, bọn họ sẽ nói với ngươi rằng: Nhâm Hòa, bởi vì ngươi vĩnh viễn không thể biết được cực hạn của người kia ở chỗ nào, trừ phi hắn chủ động nói cho ngươi biết.
Thời điểm Nhâm Hòa hướng tới Kinh Đô hắn không nói cho bất kỳ bạn học nào cả, hắn chỉ an tĩnh theo cha mẹ rời đi Lạc thành mà thôi, chỉ có tiểu mập mạp Hứa Nặc là biết hắn đã đi rồi, hơn nữa thời điểm tiễn đưa còn khóc nước mắt nước mũi từa lưa, nhắc nhở Nhâm Hòa phải thường xuyên trở lại Lạc thành, ngàn vạn lần đừng trở thành chưởng quầy chỉ biết phủi tay……
Mà thời điểm Đoạn Tiểu Lâu lên đường thì có rất nhiều bạn học tới tiễn, một đám ai cũng tặng thiệp chúc mừng và chúc phúc, mong rằng sau khi nàng tới nước Úc nhất định phải chăm sóc chính mình thật tốt, học tập thành công, sự nghiệp thành công.
Mà sau khi Đoạn Tiểu Lâu tiến vào cổng soát vẽ cũng bất giác quay đầu lại, nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng mà thở dài, người kia chung quy không tới đưa tiễn nàng.
Đoạn Tiểu Lâu xoay người biến mất không thấy, Nhâm Hòa một đường hướng về phía Bắc, Đoạn Tiểu Lâu thì ngồi trên máy bay Boeing thật lớn hướng về phía Nam, từ nay hai người cách biệt.
Đây chính là tóm tắt cuộc đời, mặc kệ thời đó ngươi thích ai hoặc là không thích ai, chung quy đều biệt ly.
Chúng ta muốn ở trong quá trình này chậm rãi học được cách ly biệt với người khác, sau đó dứt khoát kiên quyết mà quay đầu. Có lẽ ngươi sẽ còn nhớ bọn họ, bản thân ngươi cũng rất rõ ràng, nhưng nhớ rõ cũng không có ý nghĩa gì cả.
Có lẽ một ngày nào đó các ngươi sẽ gặp nhau ở cùng một thành phố, khi đó giữa hai người chỉ còn tồn tại sự thản nhiên, thậm chí sẽ không còn nhớ nổi đối phương nữa.
Bởi vì những gì ngươi còn nhớ bất quá chỉ là một ký hiệu: Một ký hiệu từng xuất hiện trong sinh mệnh của ngươi, mang đến cho ngươi sự vui sướng kỳ diệu.
Sau đó ngươi sẽ hàn huyên nói chuyện rồi lại phân biệt, về đến nhà sẽ nói chuyện với bạn tốt của ngươi: Ta gặp được người này người kia, mấy năm không gặp hắn thay đổi thật nhiều.
Chính ngươi đã không còn thích hắn như vậy, thậm chí còn không rõ ràng chính mình vì cái gì lúc trước lại thích hắn.
Nhưng mà hắn hoặc nàng vẫn cứ là tồn tại độc nhất vô nhị trong sinh mệnh của ngươi, thẳng đến khi ngươi đặt hắn hoặc nàng ở chỗ sâu nhất trong tim, thẳng đến khi ký ức phủi đầy bụi, một lần nữa mở ra.
Khi đó tâm tình tựa như bầu trời xanh thẳm vậy, đám mây còn lại là những ký ức như có như không, ngươi sẽ cất tiếng cười to ở trong lòng, bởi vì những chuyện khác không còn quá trọng yếu nữa.