Chương 51: [Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chu Vô Mộng thúc giục chương

Phiên bản dịch 7954 chữ

Buổi tối, Nhâm Hòa ngạc nhiên khi thấy Dương Ân không lên gọi bọn hắn ăn cơm như thường lệ. Hắn hỏi Dương Tịch: "Cha ngươi dạo này rất bận à?"

Dương Tịch đáp: "Ừm, theo một nhà y khoa, cùng với một số lãnh đạo quốc gia, đi thăm 16 quốc gia để trao đổi về phương diện y học. Hiện tại đang ở giai đoạn chuẩn bị, sẽ khởi hành trước khi chúng ta bắt đầu kỳ thi cuối kỳ," Dương Tịch đem tất cả những gì nàng biết đều nói.

Nhâm Hòa nhíu mày, tại sao một đại sứ ngoại giao lại tham gia những cuộc giao lưu y học kỳ lạ như thế sau khi từ chức? Có lẽ, trên danh nghĩa đó là trao đổi y học, nhưng thực tế là...

Xem ra người cha này của Dương Tịch thật sự không đơn giản, ngay cả loại nhiệm vụ này hắn cũng dám nhận.

Hắn lấy lại tinh thần, hỏi: "Lần này hắn không mang theo ngươi đi cùng à?"

"Không mang theo," Dương Tịch lắc đầu, "Kỳ nghỉ đông tới, ta tự mình ở lại Lạc Dương."

Có vẻ như Dương Ân lần này cũng biết rằng mức độ nguy hiểm của chuyến đi lần này khá cao nên không thể đưa cô con gái nhỏ của mình đi cùng, hơn nữa trước kia, với tư cách là một đại sứ ngoại giao, việc hắn đi làm việc tại các địa phương và để con theo cùng cũng là điều bình thường, nhưng lần này thì khác hẳn.

Về nhiệm vụ mà Dương Ân nhận lấy, trong đầu Nhâm Hòa chỉ có hai chữ: "Gián điệp". Có vẻ như lý do để từ chức của đối phương cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Trong quá trình phát triển nhanh chóng của đất nước, những sự kiện như thế này không thể tránh khỏi. Làm một người Trung Quốc, Nhâm Hòa chân thành mong mỗi người anh em đi ra ngoài đều có thể trở về một cách an toàn.

Tuy nhiên, giả sử Dương Ân đã đi ra ngoài, bản thân hắn không thể từ chối trách nhiệm phải chăm sóc Dương Tịch. Nhâm Hòa nghĩ tới đó và cười sảng khoái. Rốt cuộc, khi cha vợ ở đây có chút cảm giác bị gò bó...

Nếu Dương Tịch biết Nhâm Hòa đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ lại chửi hắn ta vô liêm sỉ, vì hắn đã kêu lên cha vợ.

Trong bí ẩn vận mệnh, Nhâm Hòa có một linh cảm: Có lẽ những chuyện giống như với Dương Ân, sau này mình cũng có thể sẽ đụng đến.

Mặc kệ nó đi, chuyện sau này tính sau.

Sáng sớm ngày hôm sau Nhâm Hòa liền đi trong trường học chạy bộ. Hắn muốn thử xem, liệu mình có thể tiện thể hoàn thành nhiệm vụ mà hắn nhận được ngày hôm trước khi sáng tác "Đi Đại Lý" không.

Nếu là kiếp trước, chỉ cần Nhâm Hòa có thể hoàn thành 1000 m chạy trong vòng 4 phút thì đã thật không tồi. Nhưng giờ đây, nhiệm vụ này chỉ cho phép trong vòng 2 phút 30 giây, suy nghĩ tới đây, lòng hắn không khỏi hào hứng.

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới việc ngày hôm qua Lưu Anh Hải đã nôn lên mặt Lý Lạc Hà. Hắn không rõ cuối cùng việc này sẽ được giải quyết như thế nào. Lý Lạc Hà đã hét lên muốn đuổi người, nhưng gia thế của Lưu Anh Hải lại không đơn giản như vậy, không phải cứ muốn đuổi là có thể đuổi được.

Nhâm Hòa liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ là 7 giờ 30, mỗi vòng nội bộ của đường chạy dài 250 mét, nói cách khác, chỉ cần hoàn thành đúng 4 vòng là đã đạt 1000 mét rồi.

Nhìn chung, học sinh trung học khi chạy 1000 mét thường cần phải chậm rãi trong lúc đầu, sau đó mới tăng tốc ở phút cuối, có người bắt đầu lao nhanh khi còn 200 mét, có người khi còn 150 mét, vì thể lực của họ thật sự có hạn.

Tuy nhiên, Nhâm Hòa thì khác, thời gian hạn chế của hắn từ đầu không cho phép hắn lựa chọn chạy theo từng giai đoạn, hắn buộc phải chạy thật nhanh từ đầu đến cuối!

Bắt đầu! Nhâm Hòa chạy như cơn gió, vào thời điểm này, ánh mặt trời mới xuất hiện từ phía chân trời, như người ta nói "việc cả ngày phụ thuộc vào buổi sáng", Nhâm Hòa bắt đầu biết ơn vì mình có thể xuyên qua về quá khứ, cũng biết ơn trời đất đã ban cho hắn một lần nữa có cơ hội lựa chọn cuộc đời của mình!

Mà lần này, hắn muốn sống một cuộc đời rực rỡ không gì sánh bằng!

Khi tới những 200 mét cuối cùng, Nhâm Hòa lại dồn hết tốc độ, giống như tia nắng đã xuyên qua tầng mây, ánh hồng đỏ tức thì lan tỏa khắp chân trời, như sự trỗi dậy của sinh mệnh!

2 phút 27 giây, nhiệm vụ đã hoàn thành!

Nhâm Hòa thở hổn hển, dù cho dù thân thể hắn dồn tốc độ như vậy cũng khá mệt mỏi, nhưng thật sự là nghiện!

"Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng: Kỹ năng đánh nhau cơ bản."

Ồ, Nhâm Hòa sửng sốt, lĩnh vực của giải thưởng lần này có vẻ rộng, tặng một thứ như thế này, chẳng lẽ bản thân cũng muốn ra tay với ai sao? Một luồng ký ức đột nhiên hoà vào trong đầu Nhâm Hòa: Đó là những phương pháp tấn công tự nhiên mà dễ dàng khi đối đầu với kẻ địch, được khắc sâu vào đầu Nhâm Hòa, trở thành phản xạ bản năng.

Nhâm Hòa phát hiện rằng những phương pháp tấn công này, nhấn mạnh vào các điểm tấn công như mắt, mũi, hàm, họng, khuỷu tay, cổ tay, ngực, bụng, đầu gối, eo, cổ và gáy...

Trong đó, số lượng nhất là ở vùng bụng nhỏ...

Chiêu thức tàn nhẫn, độc ác như thế này ư? Nhâm Hòa tự hỏi, sao lại cảm giác các kỹ thuật đánh nhau này đều muốn... đánh vào "trứng" của đối phương? Tuy nhiên, sau khi nghĩ một chút, hắn cũng chấp nhận được lý do. Rốt cuộc, chẳng phải "trứng" là điểm yếu nhất của nam nhân sao? Khi đối mặt với cuộc chiến sinh tử, nếu không tấn công vào điểm yếu nhất thì sẽ tấn công vào đâu?

Trước kia, hắn từng nghe một lão võ sư truyền thống Trung Quốc chia sẻ: trong thời đại có sát khí dữ dội nhất, đánh vào "trứng" đối phương là phương thức chủ đạo để chiếm ưu thế. Nếu ra tay mà không nhắm vào điểm yếu của kẻ địch, thà rằng không nên ra tay...

Thật là có đạo lý…

Nhưng mà, đây mới chỉ là những chiêu thức cơ bản của môn võ đấu. Nhâm Hòa bỗng thấy như có ký ức cơ bắp trực tiếp liên kết với mình. Hệ Thống Thiên Phạt thật sự quá tuyệt vời! Không biết kỹ thuật đánh nhau cấp đại sư sẽ là dạng gì???

"Người ta nói, hầu hết các thiếu niên đều hy vọng mình sở hữu sức mạnh vô địch, sau đó là đi hành hiệp trượng nghĩa, phải không?"

Chợt điện thoại của Nhâm Hòa reo lên, nhìn thấy tên gọi đến là Chu Vô Mộng, hắn ngay lập tức tươi cười: "Chu lão, sao lại gọi điện cho ta sớm như vậy?"

"Ừm... ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi đã viết được bao nhiêu chương Côn Luân rồi?" Giọng của Chu Vô Mộng nghe có vẻ hơi mệt mỏi.

"Chỉ có những thứ đang nằm trong tay ngươi thôi," Nhâm Hòa nói một cách vui vẻ.

Giọng của Chu Vô Mộng bỗng chốc cao lên: "Chỉ có bấy nhiêu sao?!"

"Đúng vậy, lần đầu gửi thế này là đủ rồi," Nhâm Hòa phả lời một cách tự nhiên.

"Ngươi mau chóng hoàn thành phần sau cho ta, nghe rõ chưa?" giọng Chu Vô Mộng tựa hồ mang chút bất mãn.

Nhâm Hòa phá lên cười: "Khụ khụ, Chu lão, ngài đêm qua đi ngủ mấy giờ, hay là thức để xem Côn Luân?"

"Cút, cút, cút! Ngươi có 2 ngày, giao lại đây 2 vạn chữ, nếu không, ta đến Lạc Thành ngồi nhìn ngươi viết," Chu Vô Mộng hết sức tức giận, vừa nói xong, liền cúp điện thoại. Hắn xoa nhẹ huyệt Thái Dương, ngồi trên sô pha trong phòng làm việc, hắn đã lâu lắm rồi mới thức đêm như thế.

Tối hôm trước khoảng hơn 10 giờ, hắn vừa chuẩn bị tan làm thì nhớ tới Nhâm Hòa đã gửi Côn Luân đến hòm thư của hắn. Hắn nghĩ muốn xem xem cuốn tiểu thuyết mà Nhâm Hòa kỳ vọng sẽ cứu vớt doanh số võ hiệp là kiểu gì, nhìn cách tên tiểu tử ấy tự tin.

Kết quả, chỉ nhìn một cái, hắn đã thức đến sáng. Khi mới xem xong lần đầu, chỉ mới là rạng sáng, nhưng mà hắn cảm thấy chưa hết thèm, nên giữa đêm đã gọi điện thúc giục Nhâm Hòa, kết quả tên tiểu tử ấy lại tắt máy, khiến hắn tức giận!

Vì thế, hắn lại đọc một lần nữa, cho tới 7 giờ rưỡi mới lại gọi điện cho Nhâm Hòa. Phải thừa nhận, Chu Vô Mộng hiện tại đã hiểu tại sao Nhâm Hòa lại tự tin rằng có thể cứu vớt doanh số của thể loại tiểu thuyết võ hiệp.

Kỳ thật việc cứu vớt doanh số cũng chính là việc cứu vớt thể loại tiểu thuyết võ hiệp.

Bây giờ, các tiểu thuyết võ hiệp còn chỉ dừng lại ở mức dùng cú đấm hạ gục đối thủ, chiêu thức võ thuật cơ bản tung bay khắp trời. Cá biệt một chương trong đó, tiếng ồn ào của cuộc chiến có thể chiếm tới một phần tư. So sánh với Côn Luân do Nhâm Hòa viết, kia đâu phải là tiểu thuyết võ hiệp? Điều đó quả thực chỉ là những cuộc đánh nhau liên hoàn!

Không được, trước phải ngủ một giấc, sau khi thức dậy sẽ hỏi xem tiểu tử kia đã viết được bao nhiêu, nhanh chóng gửi đến để nhìn xem.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi) của Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    9

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!