Hắn để Thiên Hồng kiếm xoay tròn vòng quanh Kim Lân Bạch Vũ Y, sau khi xoay tròn năm vòng lại phi hành vòng quanh đại điện. Giày vò nhiều lần như vậy trong thời gian một nén nhang, sau khi xác định không cơ quan, hắn mới dẫn theo Thiên Cung kích tiến lên.
“Công tử, ngươi thật là vững.”
Tiểu Tử lập tức tán thưởng, đối với lời nịnh nọt của nó, Phương Vọng đã thành thói quen.
Một đường đi tới trước Kim Lân Bạch Vũ Y, Phương Vọng ngẩng đầu nhìn lại, Kim Lân Bạch Vũ Y lơ lửng giữa không trung, long khí vàng kim quay quanh thân rất sống động, giống như long hồn.
Nhìn từng mảnh từng mảnh kim lân trên Kim Lân Bạch Vũ Y, Phương Vọng đã thích ngay, thực chất áo bào thuần trắng cũng không phải chỉ là màu trắng, mà còn có một vài đường vân màu sáng. Trước ngực áo được khắc từng con phi cầm thần tuấn, nhìn lại từ khác nhau góc độ, lại hiện ra tư thái khác nhau, hơn nữa còn phải đứng gần mới có thể thấy rõ.
“Lấy thế nào nhỉ?”
Phương Vọng nhìn chằm chằm Kim Lân Bạch Vũ Y, nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Tử lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, hẳn là trực tiếp lấy?”
Phương Vọng nghe xong, nâng lên Thiên Cung kích, dùng mũi kích chọc Kim Lân Bạch Vũ Y xuống, trong chốc lát, Kim Lân Bạch Vũ Y thu liễm ánh vàng, tất cả long khí vàng kim quanh mình đều biến mất, cả tòa đại điện cũng tối xuống.
Cứ như vậy, Kim Lân Bạch Vũ Y rơi vào trong tay Phương Vọng, hắn lập tức để áo này vào trong túi trữ vật, chuẩn bị tìm kiếm nơi khác luyện hóa cấm chế.
Pháp khí mạnh mẽ có cấm chế nhận chủ của mình, giống như mật mã vậy, nhất định phải luyện hóa mới có thể hoàn toàn nắm giữ, phát huy ra uy năng nên có của pháp khí.
Phương Vọng đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy trên một vách tường có chữ lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, đây là chữ vừa mới hiện ra sau khi ánh vàng biến mất.
Hắn cất bước đi đến, tới trước vách tường, nhìn kỹ lại.
Tiểu Tử cũng nâng đầu rắn lên, đại điện lâm vào trong yên lặng.
Nhìn ba hàng chữ, Phương Vọng đã nhướn mày, thầm vui mừng trong lòng. Đây hình như là một bộ bí pháp, có quy luật phương pháp tu hành.
Hắn kéo ra Tiểu Tử từ trong quần áo, dặn dò nói: “Ngươi giúp ta trông chừng xung quanh.”
Tiểu Tử lấy lại tinh thần, lập tức nhảy lên trên đầu vai hắn, cảnh giác xung quanh.
Từng hàng văn tự ánh vào trong mắt Phương Vọng. Dần dần, hắn phảng phất nhìn thấy một bóng dáng đang luyện công, không phải luyện nội công, mà là các loại thân pháp, thậm chí còn có binh khí, pháp khí.
Phương Vọng đắm chìm trong đó, rõ ràng chỉ có mấy trăm chữ, lại làm cho hắn có loại cảm giác đang đọc một tác phẩm dài đồ sộ.
Hồi lâu.
Khi bóng dáng trong con mắt Phương Vọng dừng lại, ý thức của hắn chợt nổ vang, tầm mắt mơ hồ.
Lần nữa mở mắt, Phương Vọng đã đi tới trong Thiên Cung.
Hắn lộ ra nụ cười khổ, vừa rồi đắm chìm trong bí pháp, càng đạt đến tình trạng quên mình.
Bí pháp này cao thâm khó dò, hắn cảm giác mình phải đợi ở đây ít nhất hai trăm năm.
Hắn hít sâu một hơi, đứng tại chỗ, bắt đầu xem bí pháp lại vừa ghi nhớ. Dưới sự giúp đỡ của Thiên Cung, những chỗ hoang mang kia liên tiếp được cởi bỏ, càng ngày càng nhiều cảm ngộ phun lên trong lòng hắn.
Đấu Chiến Chân công!
Công này không phải nội công, cũng không phải công pháp tôi luyện thân thể, mà là phương pháp chiến đấu. Luyện tới đại thành, có thể luyện được Đấu Chiến Tâm, có thể nắm giữ bất cứ binh khí, pháp khí nào đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, thậm chí có thể cưỡng ép sử dụng pháp khí chưa nhận chủ, ngoài ra, còn có thể miễn dịch công kích mê hoặc, huyễn tượng tạo thành từ pháp khí đối với thân xác, tâm linh…vân vân.
Đương nhiên, sức khống chế cùng chống cự của Đấu Chiến Chân công đối với pháp khí còn quyết định bởi tu vi của bản thân, nếu như tu vi giữa địch và ta chênh lệch quá xa, Đấu Chiến Chân công cũng không thể đền bù chênh lệch.
Đấu Chiến Tâm có thể khiến cho chủ nhân tiến vào một loại trạng thái toàn thân tâm tập trung chiến đấu, không có chút tạp niệm nào. Chiến ý của nó thậm chí có thể chủ đạo cảm xúc khác, ví dụ như đối mặt kẻ địch mạnh không thể chiến thắng, có thể quên sợ hãi, buông xuống sự khiếp đảm.
Bí pháp rất bá đạo!
Phương Vọng càng thêm hiếu kì đối với vị Đại Thánh này.
Thiên Cương Thánh Thể Chân công, Đấu Chiến Chân công, Cửu Long Thần Biến quyết, đều là đạo pháp vượt xa Tu Tiên giới Đại Tề!
Hắn bắt đầu tu luyện Đấu Chiến Chân công. Muốn nhập môn, phải nắm giữ các loại hình binh khí trước, mà trong Thiên Cung, có thể tùy ý sáng tạo ra binh khí, pháp khí.
Nhưng mà, hắn đánh giá thấp ngưỡng cửa nắm giữ Đấu Chiến Chân công.
Chỉ riêng binh giới ghi lại trên đó, hắn dùng ước chừng ba mươi năm mới hoàn toàn nắm giữ, sử dụng mỗi một loại binh khí đều có thể điều khiển như cánh tay, làm binh khí hóa thành một bộ phận thân thể của mình.
Kế tiếp là pháp khí, Phương Vọng tiếp tục tu hành.
Trong Thiên Cung không ăn không uống không ngủ, một ngày tương đương với hai ngày của phàm nhân trong hiện thực. Cũng may Đấu Chiến Chân công cần hoán đổi loại hình pháp khí khác nhau, khiến hắn còn có thể miễn cưỡng giữ lại cảm giác mới mẻ.
Cứ luôn tu luyện tới hơn trăm năm, hắn bắt đầu cảm thấy buồn tẻ.
Sau này, hắn lấy Thiên Cung kích để tu hành Đấu Chiến Chân công, ngăn chặn phiền muộn trong lòng.
Nhưng thời gian dùng cho việc tu hành Đấu Chiến Chân công vượt xa tưởng tượng của hắn.
Đợi đến lúc hắn tu luyện Đấu Chiến Chân công cảnh giới đại viên mãn, tâm hắn đã chết lặng, hai mắt vô thần. Hắn quay đầu nhìn lại, chuông lớn giả tưởng bày ra trong Thiên Cung biểu hiện ra đã qua bốn trăm hai mươi sáu năm.
Đây là tuyệt học hắn tu luyện lâu nhất cho tới nay!
Sự ngột ngạt hơn 400 năm thời gian khiến trong lòng hắn tràn ngập một luồng lệ khí khó tả, làm hắn muốn hủy diệt hết thảy.
Trong quá trình tu hành, hắn thường xuyên hoài nghi chính mình, vì sao phải cố gắng như vậy, vì sao phải truy cầu tuyệt học mạnh nhất làm gì. Chính như Chu Tuyết đã nói, với công pháp hắn nắm giữ trước mắt, an an ổn ổn tu luyện chưa hẳn không thể đạt tới đỉnh điểm của Tu Tiên giới.