Một trong số những động phủ?
Khoa trương như vậy sao?
Phương Vọng càng tò mò Đại Thánh là cảnh giới nào, mạnh mẽ như vậy tại sao không phi thăng?
Lúc trước mỗi lần nghe Chu Tuyết nhắc tới phi thăng, nàng đều mập mờ cho qua, giống như phi thăng không tốt đẹp như vậy. Tu sĩ nhân gian muốn phi thăng, không phải đạt đến tu vi là được, còn phải có cơ duyên nhất định.
Phương Vọng không tin tà, hắn tin sẽ có tồn tại tiên pháp, dù sao tiên là tồn tại không gì không làm được, có thể sẽ có một ngày, hắn sẽ có được tiên pháp, lại dựa vào Thiên Cung tu luyện đến đại viên mãn, lập địa thành tiên ở nhân gian.
Nếu như thành tiên ở nhân gian, lại không cần phi thăng, vậy không phải có thể ở lại nhân gian tiêu dao tự tại à?
Nghĩ đến đây, trái tim Phương Vọng trở nên nóng như lửa.
Con người luôn phải có mục tiêu cao xa!
Trong lối đi vang vòng tiếng nói của Tiểu Tử, âm thanh vui tươi, mỏng manh khiến lối đi u ám này không còn đáng sợ như vậy nữa.
…
Trong cửa pwkfIeciFẩ uHklOomIlSộ đen như mực vang lên tiếng bước chân, Phương Vọng bước ra từ bên trong, Tiểu Tử trước ngực hắn thò đầu ra nhìn.
Phía trước là một cánh cửa lớn màu vàng, dài ba trượng, cao năm trượng, bên trên khắc hai dị thú thần bí, giương nanh múa vuốt, giống như có thể nhảy ra từ trong cửa bất cứ lúc nào.
Tiểu Tử lên tiếng: “Ế? Sao lại có cánh cửa, rất quen mắt, hoa văn này hình như từng thấy ở đâu rồi…”
Nghe vậy, Phương Vọng không khỏi xoa đầu rắn của nó, rốt cuộc tên này từng chui vào bao nhiêu bí cảnh?
Tiểu Tử suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
“Ta nhớ ra rồi, cánh cửa này tên là cấm môn, nghe nói chỉ có dùng sức mạnh hủy thiên diệt địa mới có thể phá cánh cửa này ra, có được sự công nhận của Đại Thánh.”
Sức mạnh hủy thiên diệt địa?
Khoa trương như vậy?
Trong lòng Phương Vọng kinh ngạc, Huyền Tâm cảnh tầng năm không thể hủy thiên diệt địa, khí linh kia nếu đã cho người bước vào, thì chắc là hy vọng có người kế thừa truyền thừa của Đại Thánh. Nếu là như vậy, chắc sẽ không xuất hiện thử thách Huyền Tâm cảnh tầng năm hoàn toàn không thể lay động.
Đợi đã!
Hủy thiên diệt địa…
Phương Vọng giống như nghĩ ra cái gì, mắt sáng lên.
Hắn chưa hành động, mà lại đi tới phía trước, bắt đầu tĩnh tọa nạp khí.
“Ngươi trông xung quanh giúp ta, ta khôi phục linh lực trước đã.”
Phương Vọng dặn dò một câu rồi nhắm mắt lại, Tiểu Tử chui ngay ra ngoài, đến cửa động, đầu rắn nhìn chằm chằm bóng tối. Cửa động giống như một ma thú vực sâu há to miệng máu, có thể cắn nuốt nó bất cứ lúc nào.
Cứ như vậy, mấy canh giờ nhanh chóng trôi qua, Phương Vọng chậm rãi đứng dậy.
Tinh thần Tiểu Tử rung lên, phấn khởi hỏi: “Công Tử, không lẽ ngươi muốn dùng kiếm pháp mạnh mẽ xông lên ư?”
Uy lực của ba mươi sáu kiếm Kinh Hồng tạo cho nó sự chấn động cực lớn, khiến bây giờ nó nghĩ lại vẫn còn phấn chấn.
Phương Vọng bước tới trước cấm môn màu vàng, hắn cắm Thiên Hồng kiếm xuống dưới đất, tay phải ngưng tụ ra Thiên Cung kích.
“Tiểu Tử, pháp thuật tiếp theo ta thi triển, ngươi đừng truyền ra ngoài, bất cứ ai cũng đừng truyền.”
Phương Vọng nghiêm mặt nói. Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Tiểu Tử vội vàng gật đầu.
Chân phải của Phương Vọng từ từ nhích ra, một khí thế mạnh mẽ đột nhiên bộc phát, khí diễm mắt thường có thể thấy xoay quanh người, Tiểu Tử hoảng sợ lùi về phía sau.
Khí thế này còn mạnh hơn lúc Phương Vọng thi triển ba mươi sáu kiếm Kinh Hồng!
Khí diễm quanh người nhanh chóng biến thành màu đen, bao phủ toàn thân Phương Vọng, ngưng tụ thành một con rồng màu đen. Con này trông càng có uy thế hơn giao long màu đen lúc trước, hai sừng rồng cong hướng lên trời, râu rồng bay bổng.
Tiểu Tử há to miệng rắn, vẻ mặt trợn mắt há hốc miệng.
Phương Vọng một tay cầm Thiên Cung kích, khẽ quát, cánh tay phải bỗng đâm về phía trước, tiếng rồng ngâm nổ vang. Đầu rồng màu đen khổng lồ đột nhiên xông về phía cấm môn màu vàng. Trong quá trình lao tới, thân rồng của nó hiện ra các bộ phận, giống như xông ra từ trong không gian Dị Thứ Nguyên vậy.
Uỳnh!
Cửu Long Thần Biến quyết bùng lên thần uy!
Cấm môn màu vàng bắt đầu chấn động, Hắc Long phát ra tiếng rống giận đinh tai nhức óc, đỉnh động rơi lả tả đá vụn.
Chưa đến thời gian ba nhịp thở, cấm môn màu vàng đã bắt đầu mở ra.
Phương Vọng ở đầu hang nhếch mày, rồi tiến lên một bước, cấm môn màu vàng ầm ầm mở ra. Hắc Long giống như phá lồng giam lao ra vậy, điên cuồng xông vào bên trong.
Phương Vọng lập tức thu kích, Hắc Long ngang ngược vô song tan thành mây khói, khói đen tản ra, một đại điện màu vàng đập vào trong mắt của hắn.
Đại điện rộng lớn, dựng hai hàng trụ to gỗ lim. Nhìn qua, ánh mắt Phương Vọng khóa chặt trung tâm đại điện, chỗ đó lơ lửng một bộ áo bào, xung quanh bao phủ long khí màu vàng, tóe ra kim quang chói lóa. Sở dĩ đại điện này là màu vàng, chính là vì bộ áo bào này.
Áo này dùng màu trắng làm nền, hai đầu vai là Kim Long. Cánh tay, đai lưng, bắp chân và trên giày khảm từng vảy vàng tinh xảo. Tay áo rộng đón gió, vạt áo bay bổng giống như cánh trắng phấp phới, có thể thấy được hoa văn tinh tế tỉ mỉ, vừa có tiên khí, vừa chứa đựng một cảm giác áp bách khó nói.
“Kim Lân Bạch Vũ Y!”
Tiểu Tử mừng rỡ kêu lên, vừa nhìn thấy bảo y lơ lửng bên trong đại điện, nó đã kích động rồi. Điều này chứng minh nó không dẫn đường sai.
Đừng nhìn nó tràn đầy tự tin suốt một đường, thật ra đáy lòng cũng sợ không tìm thấy Kim Lân Bạch Vũ Y. Phương Vọng sát phạt quả đoán, trong lòng nó tràn ngập sợ hãi đối với Phương Vọng, bình thường chỉ có thể lấy lòng.
Phương Vọng không trực tiếp tiến lên, mà thi triển Ngự Kiếm thuật, để Thiên Hồng kiếm cắm trên mặt đất bay lên, bay vào bên trong đại điện, cấp tốc đi tới trước Kim Lân Bạch Vũ Y, dùng lưỡi kiếm phát sáng nhẹ nhàng tiếp xúc.
Không có bất cứ động tĩnh gì.