Cấm chế của Kim Lân Bạch Vũ Y cực kỳ phức tạp, độ khó nhận chủ rất cao. Đổi lại là trước đó, hắn khả năng cần thời gian rất lâu mới có thể khống chế được, nhưng sau khi luyện thành Đấu Chiến Chân công đại viên mãn, hắn luyện hóa rất thuận lợi.
Ba canh giờ sau.
Bảo vật có phẩm giai ít nhất là pháp khí tuyệt phẩm này nhận hắn làm chủ. Hắn đứng dậy, Kim Lân Bạch Vũ Y lơ lửng ở trước mặt trực tiếp dán lên người hắn, ánh vàng lóe lên, bao phủ thân hình của hắn.
Sau hai nhịp thở, ánh vàng tiêu tan, Phương Vọng đã mặc vào Kim Lân Bạch Vũ Y. Dưới ánh mặt trời, ánh vàng của kim lân trên áo bào lấp lánh, vạt áo và ống tay áo rộng lớn tung bay như lông vũ màu trắng, thần tuấn đến cực hạn, quanh thân còn có long khí vàng kim mắt trần có thể thấy được vờn quanh, tựa như Tiên Quân hàng lâm nhân gian.
Phương Vọng chỉ cảm thấy người nhẹ như yến. Kim Lân Bạch Vũ Y có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí, bên trong có cấm chế phòng hộ, lúc gặp công kích sẽ tự động phát động.
Mặc áo này vào, hắn cảm giác trạng thái của mình tốt lắm, thậm chí có thể dẫn dắt Kim Lân Bạch Vũ Y dự trữ linh lực của hắn.
Bảo bối tốt!
Phương Vọng càng thích nó hơn. Hắn rất hiếu kì lực phòng ngự của Kim Lân Bạch Vũ Y thế nào, nhưng trong Đại Thánh Động Thiên, hắn cũng không tiện đi thí nghiệm.
Tâm thần hắn khẽ động, Kim Lân Bạch Vũ Y chui vào trong áo bào đệ tử Thái Uyên môn của hắn, biến mất không thấy gì nữa. Hắn có thể cảm giác được Kim Lân Bạch Vũ Y hóa thành một tầng màng mỏng dán trên người mình, hắn có thể đem triệu hoán nó ra bất cứ lúc nào.
Quá tiện!
Thu hoạch được chí bảo như thế, tâm tình Phương Vọng tốt hơn nhiều rồi.
Hắn không tiếp tục nạp khí tu luyện nữa, mà đi đến trong rừng cây cách đó không xa gọt một cây nhánh cây, lại làm thành cần câu, dùng rễ cây cỏ làm dây câu.
Hắn chuẩn bị câu cá, thả lỏng mấy ngày.
Không lâu sau, hắn ngồi bên hồ bắt đầu câu cá.
Dưới tình huống không sử dụng linh lực, hắn ngồi trơ nửa ngày. Đợi đến lúc hoàng hôn, thật vất vả có cá mắc câu, đáng tiếc, hắn dùng sức quá mạnh, lúc kéo ra, trên lưỡi câu chỉ còn một cái miệng cá.
Mặc dù thất bại, nhưng Phương Vọng đã tìm được niềm vui thú.
Ba ngày sau, Tiểu Tử trở về, nhìn thấy hắn đang câu cá, càng thêm hoài nghi hắn bị đoạt xá.
“Cũng không biết là tà ma nào…”
Tiểu Tử sầu lo trong lòng mà nghĩ. Trúng Câu Hồn chú, nó chỉ có thể đi theo Phương Vọng, không có lựa chọn nào khác.
Trong khoảng thời gian này, Phương Vọng có thể cảm nhận được yêu khí của Tiểu Tử đang nhanh chóng tăng mạnh, đoán chừng là nuốt huyết nhục giao long màu đen dẫn đến. Hắn không vạch trần, mà Tiểu Tử cũng chưa hề nói đến việc này.
Lại nửa tháng trôi qua.
Thời gian yên bình rốt cuộc bị phá vỡ.
Lúc sáng sớm, trên mặt hồ bàng bạc, sương mù quay cuồng kịch liệt, gió mạnh rít gào mà đến, thổi lên tóc đen của Phương Vọng, áo bào tung bay.
Tiểu Tử ghé vào một bên ngủ cũng bị bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại, đầu rắn nho nhỏ lại thể hiện ra thần thái kinh hoảng.
“Ngươi chính là Phương Vọng Thái Uyên môn? Thật đúng là để lão phu tìm lâu!”
Một âm thanh lạnh buốt vang vọng giữa dãy núi, quanh quẩn trên mặt hồ.
Sương mù giống như sóng biển bị rẽ ra, một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt của Phương Vọng, Tiểu Tử. Đó là một nam tử trung niên mặc áo bào đen rộng lớn, áo bào đen in diễm văn huyết sắc. Hắn tóc tai bù xù, đeo hộ ngạch bằng đồng khảm nạm một viên hạt châu hồng ngọc trên trán. Hắn có đôi mắt báo mày rậm, làn da hơi có vẻ đen nhánh, vẻ mặt kiệt ngạo nụ cười, trông như lệ quỷ hình người.
Phương Vọng chưa từng gặp người này, nhưng có thể cảm nhận được khí tức của đối phương rất mạnh, còn mạnh mẽ hơn giao long màu đen mình gặp phải trước đó một chút.
“Ngươi là ai?”
Phương Vọng đứng dậy, mở miệng hỏi.
Hắn đã không nhớ ra nổi cảnh tượng lúc vào Đại Thánh Động Thiên, không biết có từng gặp người này hay chăng, lại càng không biết người này đến từ giáo nào.
“Kim Tiêu giáo, Nam Tru Thiên Vương, Tào Nhiêm!”
Nam tử áo bào đen cười lạnh nói, hắn nhìn xuống Phương Vọng với vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Nghe nói Thái Uyên môn xuất hiện một vị thiên tài thiên cổ tu hành ba năm đã có thể đánh bại Linh Đan cảnh tầng chín, có người mua đầu của ngươi, ngươi không ngại lão phu đem nó đi chứ?”
Kim Tiêu giáo?
Phương Vọng luôn cảm thấy hình như mình từng nghe nói. Hắn có thể xác định Kim Tiêu giáo cũng không phải là một trong chín đại giáo phái của Tu Tiên giới Đại Tề.
Mặc kệ Kim Tiêu giáo có lai lịch ra sao, Phương Vọng cũng sẽ không ngồi chờ chết!
Hắn nâng tay phải lên, chuôi kiếm Thiên Hồng kiếm bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn thuận thế nắm lấy, trên thân hiện ra ánh vàng, Kim Lân Bạch Vũ Y nổi lên.
Tào Nhiêm nhìn thấy hắn mặc đồ này, không khỏi nhíu mày.
Tiểu Tử thì phấn khởi, nó không ngờ tới Phương Vọng đã nắm giữ bảo vật này, áo này ít nhất cũng là pháp khí tuyệt phẩm!
Cảm giác Tào Nhiêm mang đến cho nó hết sức nguy hiểm, làm nó vừa rồi cực kỳ căng thẳng, hiện tại nhìn thấy Phương Vọng triệu hồi ra Kim Lân Bạch Vũ Y, đáy lòng nó đột nhiên an tâm.
Phương Vọng bay lên, đi tới độ cao bằng Tào Nhiêm trên không trung, Thiên Hồng kiếm trong tay bắn ra lưỡi kiếm phát sáng, Tào Nhiêm thấy mà đồng tử co rụt lại.
Tiểu tử này…
Không đơn giản!
Tào Nhiêm đã sống mấy trăm năm, liếc một cái đã nhìn ra chỗ bất phàm của Thiên Hồng kiếm và Kim Lân Bạch Vũ Y.
Bảo linh cao giai, pháp khí tuyệt phẩm!
Hắn còn phán đoán giữ gốc, không cách nào đánh giá được phẩm giai cụ thể của hai bảo bối này.
Tào Nhiêm không nói hai lời, nâng cánh tay phải lên, một cái đỉnh lớn bỗng chốc xuất hiện trên đỉnh đầu hắn. Đây là một cái đỉnh ba chân màu đen to lớn, mặt ngoài có điêu khắc đồ văn thần bí. Đỉnh này vừa xuất hiện, từng đợt khí đen tuôn ra từ đó giống như một lũ tà ma xông ra.