“Lão phu dù vừa trải qua thượng nặng, cảnh giới rớt xuống, nhưng dù kém cũng có tu vi Huyền Tâm cảnh tầng năm. Tiểu tử, hôm nay để ngươi kiến thức trời của Tu Tiên giới cao bao nhiêu, ngươi chưa trưởng thành căn bản không tính là gì!”
Tào Nhiêm tức giận cười nói, tay phải bỗng nhiên chụp về phía Phương Vọng, khí đen đại đỉnh tuôn ra huyễn hóa thành một cái
Tốc độ cực nhanh!
Phương Vọng phảng phất không kịp tránh né, bị đầu hổ khí đen đánh trúng chính diện, khí đen vỡ tan ra, bao phủ hắn.
Tào Nhiêm nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Đúng lúc này!
Khí đen cuồn cuộn bỗng nhiên tách ra, một luồng kiếm khí tỏa sáng đánh tới, dọa Tào Nhiêm kinh hãi nhảy lên tránh né. Kiếm khí bay lượn, chém sương mù bàng bạc trên mặt hồ thành hai nửa, một đường tung hoành, đánh trúng ngọn núi xa xa. Vách núi nổ tung, đá vụn bay loạn, bụi đất tung bay, đỉnh núi suýt nữa bị gọt đi.
Tào Nhiêm quay đầu nhìn lại. Khí đen tiêu tán, thân hình Phương Vọng hiển lộ ra, từng luồng long khí vàng kim vờn quanh Kim Lân Bạch Vũ Y. Hắn giơ ngang cánh tay phải, lưỡi kiếm phát sáng của Thiên Hồng kiếm vô cùng loá mắt. Giờ khắc này, khí thế của Phương Vọng đột nhiên biến đổi, ngay cả ánh mắt của hắn cũng thay đổi.
Đó là ánh mắt gì?
Tào Nhiêm bao nhiêu lần trở về từ cõi chết, trải qua không biết bao nhiêu hiểm cảnh, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt như thế, tâm hắn không khỏi run lên.
“Tiểu tử này…”
Tào Nhiêm đưa tay bắt lấy một chân của đại đỉnh, điều động linh lực, áo bào đen kịch liệt tung bay.
Vừa rồi Phương Vọng cố ý tiếp chiêu, thăm dò lực phòng ngự của Kim Lân Bạch Vũ Y một chút.
Kết quả công kích của Huyền Tâm cảnh tầng năm càng không có cách nào phá được phòng ngự của hắn.
Chỉ như vậy à?
Phương Vọng dứt khoát không diễn, trực tiếp thi triển Đấu Chiến Chân công. Giờ phút này, hắn chỉ có ý chí chiến đấu, trong mắt hắn, Tào Nhiêm đã là một người chết!
Từng hình kiếm bỗng xuất hiện quanh người hắn. Theo hình kiếm tăng nhiều, khí thế của hắn liên tiếp lên cao. Từng luồng long khí vàng kim Wtarxỵ phát ra tiếng long ngâm, mặt hồ phía dưới nổi lên từng vòng từng vòng gợn sóng, khí thế doạ người.
“Kinh Hồng Thần Kiếm quyết?”
Tào Nhiêm nhíu mày, trong lòng bất an nghĩ.
Hắn một tay giơ cao đại đỉnh, một tay nhanh chóng thi pháp, khí đen cuồn cuộn vờn quanh người hắn, hình thành uy thế vòi rồng, cũng cuốn nước hồ về phía không trung. Theo đường kính lớn nhất của lốc xoáy khí đen vượt qua năm trượng, bên hồ tối sầm, phảng phất sắp bước vào đêm tối.
Trên mặt hồ u ám, Phương Vọng trở thành tồn tại chói mắt nhất, Kim Lân Bạch Vũ Y kịch liệt tung bay, ba mươi sáu kiếm đã ngưng tụ ra quanh người hắn.
BaFtYuṭ mươi sáu kiếm Kinh Hồng thêm Đấu Chiến Chân công, khí thế của Phương Vọng đã đạt đến đỉnh phong. Đối mặt Tào Nhiêm Huyền Tâm cảnh tầng năm, hắn không hề rơi xuống thế yếu một chút nào, thậm chí còn mơ hồ áp chế Tào Nhiêm.
Tào Nhiêm cắn răng, gầm thét một tiếng, bỗng nhiên hướng miệng đỉnh về phía Phương Vọng, cơn lốc khí đen cuồng bạo mang khí thế san phẳng núi phóng tới Phương Vọng, nước hồ bắn ra như mưa to, giống như sông trời đổ nghiêng xuống.
Gần như cùng một lúc, Phương Vọng cầm kiếm đâm tới. Ba mươi sáu hình kiếm cùng nhau giết ra, cấp tốc dung hợp thành một luồng kiếm khí khổng lồ, đâm thẳng tới lốc xoáy khí đen che khuất bầu trời, ven đường còn làm bốc hơi mưa to đầy trời.
Ầm!
Ba mươi sáu kiếm Kinh Hồng cường thế đánh tan lốc xoáy khí đen. Tào Nhiêm hai tay cầm đỉnh, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, cơn lốc đen bàng bạc phía trước bỗng nhiên tan ra. Một luồng kiếm khí khổng lồ vô cùng chói mắt đánh thẳng chính diện hắn.
Tào Nhiêm hoảng sợ nâng lên đại đỉnh ngăn cản, hắn chỉ cảm thấy một luồng lực lớn khó mà ngăn cản đụng vào bảo linh bản mệnh của hắn.
“Vậy mà lợi hại như thế… Nếu như ta chỉ là Huyền Tâm cảnh tầng năm bình thường, chỉ sợ bảo linh bản mệnh sẽ lập tức vỡ vụn…”
Tào Nhiêm nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Hắn dốc hết toàn lực, vẫn bị ép tới lui lại như trước, hai cánh tay của hắn đều đang run rẩy.
Trên không trung mặt hồ, hắn lui nhanh đến mấy chục trượng, cho dù cái cổ nổi gân xanh, vẫn không ngăn được uy thế đáng sợ của ba mươi sáu kiếm Kinh Hồng.
Bỗng nhiên!
Hắn cảm thấy lạnh cả người buốt sống lưng. Hắn vô ý thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Vọng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, trong tay còn giơ thanh kiếm phát ra ánh sáng trắng kia.
Phương Vọng mặt không biểu cảm, trong mắt lóe ra tia sắc lạnh. Hắn chém xuống một kiếm, Tào Nhiêm lập tức né tránh, nhưng tiền hậu giáp kích, phản ứng của hắn vẫn chậm, kiếm khí chém tan áo bào của hắn, chặt nghiêng vào lồng ngực của hắn, máu tươi bắn ra.
Ầm!
Ở trong mắt Tiểu Tử, Phương Vọng một kiếm đã chém xuống Tào Nhiêm từ giữa không trung. Bịch một tiếng, Tào Nhiêm rơi vào trong hồ, mà máu tươi của hắn còn đang vẩy xuống giữa không trung.
Sau khi Tào Nhiêm rơi vào hồ, đại đỉnh của hắn đi vào trong hồ theo.
Phương Vọng đáp xuống, xâm nhập vào hồ, bọt nước bay lên.
Tiểu Tử hồi hộp quan sát ở bên hồ. Vì không cách nào thấy rõ tình huống dưới đáy hồ, nó không khỏi mướt mồ hôi vì Phương Vọng, nó không chất vấn thực lực của Phương Vọng, chỉ là sợ Tào Nhiêm giở trò.
Ba nhịp thở sau.
Mặt hồ chợt nổ tung, hai bóng dáng cấp tốc nhảy ra, trực tiếp nện lên đồng cỏ ở bên hồ, kéo ra một vết tích hình khe rãnh dài đến bảy trượng. Tiểu Tử quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Vọng giẫm lên Tào Nhiêm, tay phải cầm ngược Thiên Hồng kiếm, cắm vào ngực Tào Nhiêm. Hai tay Tào Nhiêm nắm lưỡi kiếm phát sáng, máu thịt be bét, tay run rẩy.
Phương Vọng chỉ dùng tay phải cầm ngược Thiên Hồng kiếm, hắn mặt không biểu cảm tăng lớn sức lực, thậm chí còn xoay chuôi kiếm.
Giờ phút này, chiến ý trong mắt của hắn rơi vào trong mắt Tào Nhiêm là sát ý lạnh như băng.