Phương Vọng cảm thấy Lục Viễn Quân hơi gấp gáp, trước kia hắn làm việc giọt nước không lọt, bây giờ mục đích lại quá rõ ràng.
Nghe vậy, sắc mặt Lục Viễn Quân hơi mất đương nhiên, nhưng chỉ trong một nháy mắt mà thôi, hắn trầm ngâm nói: “Sư đệ nói có đạo lý. Đã như vậy, chờ ta trở về, ta sẽ viết ra Âm Dương Huyền Minh Chân công, sau đó nộp lên cho tông môn.”
“Không thể, Âm Dương Huyền Minh Chân công chính là một trong tam đại chân công của Cực Hạo tông, một khi truyền ra, nhất định sẽ rước lấy phiền phức ngập trời, công này không thể để vào trong Đạo Pháp các!”
Một âm thanh truyền đến, Phương Vọng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần An Thế đứng trước cửa lầu hai của lầu các đang nhìn xuống bọn họ.
Trần An Thế mặt không biểu cảm, nói: “Lục Viễn Quân, nếu ngươi đã có lòng muốn truyền thụ cho đồng môn, không bằng truyền thụ ở trên thuyền này đi. Đệ tử khác ghi nhớ, phần ân tình này của Lục Viễn Quân, các ngươi rất khó báo đáp, nhất định phải thủ khẩu như bình. Có thể có được chân công tuyệt học của Cực Hạo tông không thể nghi ngờ là tạo hóa vô cùng lớn.”
Nghe vậy, đám người Hứa Lãng, Diệp Tưởng dồn dập đứng dậy, chắp tay hành lễ với Lục Viễn Quân, cảm ơn hắn truyền thụ.
Phương Vọng cũng ôm quyền, trong lòng hắn lại kêu “Hay lắm” liên tục.
Tên nội ứng ma đạo Trần An Thế này lại là một trong những chỗ dựa của Lục Viễn Quân!
Hắn vừa nói ra lời này, chúng đệ tử xem như nợ Lục Viễn Quân một ân tình, không muốn học cũng không được.
Lục Viễn Quân gật đầu nói: “Đã như vậy, vậy hiện tại ta truyền thụ pháp quyết cho các vị đồng môn luôn.”
Nói xong, hắn đưa cho Phương Vọng một ánh mắt, ra hiệu Phương Vọng cùng đi qua với hắn.
Các đệ tử tụ tập cùng một chỗ, đả tọa quanh Lục Viễn Quân. Phương Vọng ngồi bên cạnh Chu Tuyết, từ đầu đến cuối, Chu Tuyết cũng không truyền âm cho hắn.
Phương Vọng âm thầm hiếu kì, cũng không biết Lục Viễn Quân có cam lòng truyền thụ Âm Dương Huyền Minh Chân công hay không. Thiên Cung của hắn có thể kiểm trắc phương pháp tu hành là thật hay không, chỉ khi là thật, ý thức của hắn mới có thể trực tiếp tiến vào trong Thiên Cung.
Chờ chút!
Nếu là thật, thì chẳng phải hắn lại phải bị giam trong Thiên Cung ít nhất hai trăm năm sao?
Đấu Chiến Chân công dùng bốn trăm hai mươi sáu năm mới luyện tới đại viên mãn. Âm Dương Huyền Minh Chân công có cấp bậc tương tự, thời gian dùng để tu luyện đoán chừng tương đương, vậy thì lại là bốn trăm năm.
Phương Vọng bắt đầu lo lắng, bỗng nhiên có loại cảm giác dời tảng đá nện chân mình.
Hắn càng nghĩ càng thấy Lục Viễn Quân khả năng truyền thụ đồ thật. Nếu là giả, thì thứ đó dùng để thiết kế hắn, vậy bây giờ nên đối mặt đệ tử khác như thế nào?
Cho dù là giả đi chăng nữa, đoán chừng Lục Viễn Quân cũng không sợ bị chọc thủng, tuyệt học như thế không phải đạt được là có thể mạnh lên.
Lục Viễn Quân bắt đầu giảng giải Âm Dương Huyền Minh Chân công, chúng đệ tử nghiêm túc lắng nghe. Các trưởng lão mặc dù đang đề phòng tình huống ở từng phương hướng, nhưng tâm tư cũng ở trên người Lục Viễn Quân.
“Thiên địa âm dương, lấy linh nhập thể, hóa thành lưỡng thái, âm là thật, dương là giả, đẩu chuyển tinh di, từ thiện đến ác, từ mạnh mà yếu...”
Lục Viễn Quân giảng thuật khẩu quyết tâm pháp của Âm Dương Huyền Minh Chân công. Vừa mới bắt đầu nghe, Phương Vọng cảm thấy rất giống một chuyện, rất có thể là thật.
Trước đó khi lĩnh hội Đấu Chiến Chân công, Cửu Long Thần Biến quyết, khẩu quyết cũng cao thâm khó dò. Đợi đến khi hắn ghi nhớ toàn bộ nội dung, vẫn không cách nào hiểu được ngay lập tức.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lục Viễn Quân nói trong thời gian một nén nhang. Đợi sau khi hắn nói xong, tất cả mọi người nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
Phương Vọng cũng nhíu mày, nhưng hắn là giả vờ.
Hắn cũng không tiến vào Thiên Cung. Điều này chứng minh Âm Dương Huyền Minh Chân công Lục Viễn Quân truyền thụ cho là giả, hoặc là không trọn vẹn, dù sao Lục Viễn Quân không có Thiên Cung, không cách nào phán đoán thật hay giả.
Lục Viễn Quân liếc nhìn một vòng, mở miệng nói: “Công này cao thâm đến cực hạn, ta đau khổ nghiên cứu một tháng, cũng chỉ mới kiến thức nửa vời, còn chưa chân chính tu hành. Sau này các vị cùng nhau lĩnh hội, chúng ta có thể luận đạo với nhau, lấy thừa bù thiếu, cùng nhau tiến bộ.”
Lời nói này nói rất xinh đẹp, độ lượng rộng rãi.
Yến Phi Nhạc lập tức cười nói: “Đa tạ Lục sư huynh, tuyệt học đương nhiên không nắm giữ dễ dàng như vậy, có thể có được phương pháp tu hành đã là ân tình vô cùng lớn rồi.”
Diệp Tưởng, Cố Ly, Hứa Lãng gật đầu.
“Cuối cùng còn phải dựa vào Lục sư huynh chỉ điểm chúng ta, mong rằng sau này sư huynh vui lòng chỉ giáo.” Chu Tuyết mỉm cười nói.
“Dễ nói dễ nói, thiên tư, ngộ tính của các ngươi chưa hẳn không bằng ta, chuyện sau này còn không nói chính xác được đâu.”
Lục Viễn Quân khiêm tốn cười nói, cảnh tượng vô cùng hài hòa. Triệu Truyền Càn cách đó không xa khẽ gật đầu, khóe miệng không tự giác hơi cong lên.
Các đệ tử đoàn kết như thế, lo gì Thái Uyên môn không thịnh vượng?
Trải qua việc này, mối quan hệ của chúng đệ tử càng thêm thân thiết, ít nhất mặt ngoài là như thế, bọn họ bắt đầu trò chuyện lên trải nghiệm riêng của mình.
Khi Hứa Lãng kể đến mình được Phương Vọng cứu, Lục Viễn Quân lại thổi phồng Phương Vọng một hồi. Cũng may đám người Hứa Lãng không đề cập đến tình huống cụ thể trong không gian dưới đất kia.
Bầu không khí có hơi vi diệu. Hứa Lãng, Diệp Tưởng, Yến Phi Nhạc cảm kích Phương Vọng cứu bọn họ, Chu Tuyết là tộc nhân của Phương Vọng, Cố Ly là bạn tốt của Phương Vọng, cho nên bọn họ cũng đang phỏng đoán mối quan hệ giữa Phương Vọng và Lục Viễn Quân.
Bọn họ nhìn như cái gì cũng không rõ, trên thực tế trong lòng bọn họ rất rõ ràng. Lục Viễn Quân đang lôi kéo Phương Vọng, mà Phương Vọng rõ ràng không muốn cúi đầu trước Lục Viễn Quân, ít nhất không muốn trở thành thuộc hạ của Lục Viễn Quân, nếu không lúc trước Phương Vọng sẽ không đưa ra ý kiến để Lục Viễn Quân truyền thụ Âm Dương Huyền Minh Chân công cho bọn họ.