“Công tử nói đùa, làm sao ngươi có thể gặp nguy hiểm được, ai dám trêu chọc ngươi, hoàn toàn chính là muốn chết!”
Lời này, Phương Vọng nghe đến thoải mái trong lòng, chỉ vì nó nói rất chân thành, phảng phất là lời từ đáy lòng.
Một người một yêu cứ tán gẫu giết thời gian như vậy.
Mãi cho đến giữa trưa, một luồng ánh sáng mạnh giáng xuống từ trên trời, làm Phương Vọng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại. Hắn căn bản không kịp tránh né, đã trực tiếp bị trùm vào, tầm mắt mơ hồ.
“Công tử!”
Bên tai vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Tiểu Tử, Phương Vọng nghe mà đáy lòng trầm xuống, chẳng lẽ Tiểu Tử bị rơi xuống rồi?
Đáng tiếc, hiện tại hắn không thể động đậy, cũng không làm được gì.
Mấy nhịp thở sau, Phương Vọng cảm giác hai chân rơi xuống đất, khôi phục sự khống chế đối với thân thể, hắn vô ý thức sờ lồng ngực một cái.
“Công tử?”
Giọng nói của Tiểu Tử vang lên lần nữa, âm thanh nhát gan, dường như sợ đây là một giấc mộng.
“Ừm, chúng ta ra ngoài rồi.”
Phương Vọng trả lời một câu, sau đó cất bước tiến lên.
Sau năm bước, tầm mắt của hắn khôi phục, ánh vào hắn tầm mắt chính là Phó chưởng môn, các trưởng lão của chín đại giáo phái.
Triệu Truyền Càn nhìn thấy hắn, rõ ràng thở dài một hơi, trên gương mặt luôn luôn nghiêm túc lại lộ ra nụ cười.
“Đi thôi, thất thần làm gì?”
Chu Tuyết đi tới từ phía sau, dùng bả vai va vào Phương Vọng một phát.
Phương Vọng lập tức đuổi theo bước chân của nàng. Về Tiểu Tử, nó co lại trong ngực hắn, sợ gặp người, hắn thậm chí có thể cảm giác được nó đang run lẩy bẩy.
Đệ tử các giáo tự đi về phía giáo phái của mình, cấp tốc phân ra chín trận doanh.
Thái Uyên môn chỉ có bảy tên đệ tử còn sống trở về, theo thứ tự là Phương Vọng, Chu Tuyết, Cố Ly, Lục Viễn Quân, Hứa Lãng, Diệp Tưởng, Yến Phi Nhạc.
Các giáo phái khác đều có thương vong, Thái Uyên môn còn khá tốt, Phương Vọng chú ý tới đệ tử Thanh Thiền cốc chỉ trở về ba người, bầu không khí bên kia vô cùng ngột ngạt.
Phó chưởng môn Trần An Thế nhìn về phía Hứa Lãng. Hứa Lãng mất đi một tay so với lúc mới vừa đi vào tưởng như hai người, mặc dù chật vật, nhưng ánh mắt của hắn càng thêm hung ác hơn trước kia.
“Chỉ chết hai người, coi như không tệ.” Trần An Thế mở miệng nói, lời nói này rất tàn khốc, nhưng đám người Phương Vọng cũng không phải là người đơn thuần, cho nên không căm phẫn gì cả.
Trái lại, trưởng lão khác Thái Uyên môn còn bắt đầu an ủi bọn họ.
Lúc này.
Từ Cầu Mệnh, Từ Thiên Kiều của Huyền Hồng Kiếm tông đi tới, dẫn tới đám người Thái Uyên môn quay đầu nhìn lại.
“Phương Vọng, đa tạ ngươi cứu muội muội ta, ta thiếu ngươi một ân tình, ngày sau nếu cần ta tương trợ, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của Huyền Hồng Kiếm tông, thì có thể viết thư cho ta bất cứ lúc nào.”
Từ Cầu Mệnh nghiêm túc nói. Hắn nhìn như thiếu niên, nhưng khi trên mặt hắn không có nụ cười, một khí thế không giận tự uy phát ra, rất có cảm giác áp bách.
Phương Vọng khẽ gật đầu, khách sáo vài câu với Từ Cầu Mệnh, Từ Thiên Kiều cũng bày tỏ lòng cảm kích.
Từ Cầu Mệnh cũng không ở lâu, đã dẫn theo Từ Thiên Kiều rời đi.
Đợi đến sau khi bọn họ rời đi, Trần An Thế không hỏi nhiều, trực tiếp vung tay áo, chiếc thuyền gỗ chở bọn họ đi tới Đại Thánh Động Thiên kia xuất hiện giữa không trung, chúng đệ tử lập tức đi theo Trần An Thế nhảy lên thuyền gỗ.
Lúc chín đại giáo phái mới tới, bọn họ còn hàn huyên với nhau, nhưng đến khi Đại Thánh Động Thiên kết thúc, lại rất ít giao lưu với nhau. Khi Thái Uyên môn chuẩn bị rời đi, các giáo phái khác cũng giống như thế, phảng phất sắp xảy ra tai họa.
Thuyền gỗ nhanh chóng phi hành trên không trung, Phương Vọng đứng bên mạn thuyền nhìn lại, bát đại giáo phái khác rời đi theo phương hướng khác nhau, tốc độ đều rất nhanh.
“Trên đường về, tất cả mọi người phải giữ cảnh giác, không thể chủ quan.”
Giọng nói của Trần An Thế vang lên, điều này cũng giải thích vì sao chín đại giáo phái lại rời đi nhanh đến như vậy.
Lúc đi vào thì nói là không mang thù hận, đây chẳng qua là thoả thuận bên ngoài.
Giống như Thanh Thiền cốc, chỉ còn lại có ba tên đệ tử, sao có thể nuốt được cơn tức này?
“Phương sư đệ, ngươi thu hoạch thế nào?”
Lục Viễn Quân đi tới bên cạnh Phương Vọng, cười hỏi. Nụ cười của hắn là nhiệt tình, tỏa nắng như vậy, rất dễ dàng khiến người ta có thiện cảm, buông xuống sự đề phòng.
Phương Vọng cười hồi đáp: “Tạm được.”
Lục Viễn Quân thấp giọng nói: “Không dối gạt sư đệ, sư huynh lấy được một trong tam đại chân công của Cực Hạo tông, Âm Dương Huyền Minh Chân công. Nếu sư đệ muốn học, về tông môn, ngươi có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.”
Phương Vọng nghe xong, vội vàng nói: “Vậy sao được, thế này thì ngại lắm, đó là vật sư huynh mạo hiểm bỏ mình mới có được, ta cũng không thể hưởng thụ.”
“Phương sư đệ, thiên tư của ngươi lợi hại như thế, thật ra ta chia sẻ tuyệt học với ngươi, cũng là thay tông môn bồi dưỡng ngươi. Chờ sau này ta làm chưởng môn, ngươi chính là Phó chưởng môn, làm gì phải khách sáo.” Lục Viễn Quân cười nói.
Âm thanh của hai người mặc dù rất thấp, nhưng người trên thuyền đều là tu sĩ, sao có thể không nghe được?
Các trưởng lão không nhìn về phía bọn họ, ngược lại các đệ tử không nhịn được quăng ánh mắt tới.
Nghe Lục Viễn Quân nói, lại cảm thụ được ánh mắt của các đệ tử khác, Phương Vọng mặt không đổi sắc, hắn nhẹ giọng hồi đáp: “Lục sư huynh, mọi người ở đây đều là tương lai của Thái Uyên môn. Nếu ngươi muốn dạy sư đệ ta, không bằng nói thẳng ra, để mọi người cùng nhau học một ít.”
Muốn chống chọi ta à?
Vậy cũng đừng trách ta làm ngươi không xuống đài được!
Nếu Lục Viễn Quân thật sự muốn truyền thụ cho hắn, thì hoàn toàn có thể dùng Truyền Âm thuật hỏi thăm, nhưng Lục Viễn Quân lại nói thẳng ra miệng. Một khi hắn tiếp nhận, thì sẽ ngồi vững chuyện hắn muốn nương nhờ vào Lục Viễn Quân, hiệu lực vì hắn, đồng thời cũng đại biểu hắn từ bỏ việc cạnh tranh chức chưởng môn.