Cửu mạch đấu pháp đến bây giờ, Phương Vọng là người ra tay ác nhất, mỗi một đối thủ đều bị thương nặng.
Phương Vọng bay về phía lầu các của mạch thứ ba dưới tiếng hoan hô của cả thành, các đệ tử vây quanh nghênh đón hắn.
“Phương sư đệ, ngươi đã vượt qua ta rồi!” Lý Ngu hứng khởi nói, dường như không hề lo lắng Phương Vọng sẽ thay thế vị trí đại đệ tử của hắn.
Đệ tử khác cũng khen ngợi thực lực của Phương Vọng, khoa trương nhất là Chu Bác, cảm thấy hắn sắp quỳ xuống, cúng bái rồi.
Lục Viễn Quân đứng trong lầu các, nhìn Phương Vọng từ phía xa, khẽ cười nói: “Xem ra ta vẫn là đánh giá thấp thực lực của Phương sư đệ rồi.”
Đệ tử các mạch đều thán phục sự mạnh mẽ của Phương Vọng, nhập môn ba năm đã có thực lực này, Lục Viễn Quân năm đó cũng không khoa trương như vậy.
Cộng thêm Chu Tuyết, Diệp Tưởng, Cố Ly bộc lộ tài năng lúc trước, tất cả đệ tử đều cảm thấy Thái Uyên môn có xu thế bay cao.
Lúc trước Địa Nguyên bảo linh trăm năm khó gặp, bây giờ Thái Uyên môn xuất hiện liên tiếp bốn người, chắc chắn là ông trời phù hộ Thái Uyên môn.
Vì thực lực quá mạnh mẽ, cho nên Phương Vọng và Chu Tuyết cũng bị cho là Địa Nguyên bảo linh.
“Phương Vọng, tiếp theo nghỉ ngơi cho tốt đi, ngươi không cần lên đài nữa rồi, với thành tích chiến thắng của ngươi đủ để thăng cấp đến vị trí chín ghế cuối cùng.”
Tiếng của Dương Nguyên Tử truyền tới, giọng điệu của hắn bình tĩnh, giống như không hề bị biểu hiện của Phương Vọng làm cho chấn động. Nhưng nếu nhìn kỹ, thì có thể phát hiện hắn đang nắm chặt tay vịn của cái ghế.
Trong lầu các chủ mạch.
Phó chưởng môn Trần An Thế ngồi bên cạnh Quảng Cầu Tiên, tướng mặt hắn thoạt nhìn khoảng hơn năm mươi tuổi, cơ thể hơi gầy gò, nhưng trông hắn càng uy nghiêm hơn Quảng Cầu Tiên hòa nhã, giữa lông mày hiện lên cảm giác áp bách.
“Sư huynh, kẻ này lợi hại như vậy, không lẽ chính là người trốn ở Thủy Uyên điện hôm đó?” Trần An Thế liếc nhìn Quảng Cầu Tiên, ánh mắt sắc bén, chậm rãi hỏi.
Quảng Cầu Tiền cười nhưng không nói, trông hắn rất bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng cảm thán.
Đây chính là Thiên Nguyên bảo linh sao?
Ba năm đã có thực lực như vậy…
Phương Vọng không biết chưởng môn, phó chưởng môn, các trưởng lão đang nghĩ gì. Sau khi biết bản thân có thể thăng cấp vị trí chín ghế cuối cùng, hắn đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng bảo linh bản mệnh thứ hai!
Sau khi vào Đại Thánh Động Thiên, thu thập thiên tài địa bảo, chắc chắn hắn sẽ đột phá Linh Đan cảnh, đến lúc đó chắc có thể ngưng tụ bảo linh bản mệnh thứ hai.
Bảo linh bản mệnh thứ nhất là kích, vậy cái thứ hai sẽ là gì?
Hắn phải suy nghĩ cho kỹ, có lẽ Thiên Cung sẽ không can thiệp vào lần Tố Linh thứ hai của hắn.
Sau trận chiến của Phương Vọng và Hứa Lãng, nhiều tình báo liên quan tới Phương Vọng bắt đầu được lưu truyền.
Trước khi nhập môn mới Dương Khí cảnh tầng bảy, sau khi nhập môn ba năm chiến thắng đệ tử thân truyền Linh Đan cảnh tầng chín!
Sau khi tin tức này được đệ tử mạch thứ ba truyền ra, nó giống như một cơn gió lốc thổi quét toàn thành, người nghe không ai không cảm thấy chấn động. Thiên kiêu tuyệt thế trong những truyền thuyết kia vậy mà xuất hiện ở bên cạnh bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy không chân thật. ất nhiều người đều đang nghi ngờ điều này, cho rằng Phương Vọng chỉ là khiêm tốn giống Diệp Tưởng, khiến người ta hiểu nhầm thành hắn là đệ tử mới.
Thời gian sẽ chứng minh chân tướng!
Trong một khách sạn của chủ thành, Triệu Chân ngồi bên cạnh cửa sổ, hắn không nhìn về phía gương vàng trên trời, mà lại tự rót rượu cho mình, chỉ là tay phải rót rượu của hắn đang run rẩy.
Đệ tử trong khách sạn đều đang bàn tán về sự mạnh mẽ của Phương Vọng, không để ý tới sự khác thường của hắn. Nếu như ngồi đối diện hắn thì có thể thấy được cả đầu hắn toàn mồ hôi, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
Sau khi Phương Vọng xuống sân, mặc dù chiến đấu sau đó cũng đặc sắc, nhưng khiến những người xem chiến luôn cảm thấy chán chường.
Vậy mà mạch thứ nhất còn ẩn giấu một thiên tài Địa Nguyên bảo linh. Dưới tình huống không bao gồm Phương Vọng, Chu Tuyết, thì thiên tài này cộng thêm Diệp Tưởng, Cố Ly, Lục Viễn Quân, Thái Uyên môn đã có bốn thiên tài Địa Nguyên bảo lĩnh. Chẳng trách trong một tuyến thời gian khác có thể trở thành giáo phái mạnh nhất Tu Tiên giới Đại Tề.
Mãi đến nửa ngày cuối cùng, lại có mạch phong xếp gần cuối khiêu chiến mạch thứ ba, Dương Nguyên Tử phái Cố Ly ra nghênh chiến. Đối thủ là ba đệ tử Tố Linh cảnh, một đệ tử Linh Đan cảnh tầng một.
Chắc chắn luôn!
Có mờ ám!
Sau khi Cố Ly phóng khoáng giành bốn trận thắng liên tiếp, trở về bên cạnh Phương Vọng, mặt nàng không có cảm xúc. Không biết có phải ảo giác của Phương Vọng không, hắn cảm thấy nàng đang cố ý né tránh ánh mắt của hắn. Lúc đệ tử khác khen ngợi nàng, nàng cũng chỉ khẽ gật đầu.
Lại nghĩ đến đối thủ lúc trước của Cố Ly, sợ rằng đối thủ trên Linh Đan cảnh đều cố ý nhường nàng.
Cũng đúng, đây là thiên tài Địa Nguyên bảo linh đấy, sao Thái Uyên môn không bồi dưỡng trọng điểm được chứ?
Dưới bất cứ quy tắc nào đều có vùng xám.
Thời gian qua cực nhanh.
Thời hạn bảy ngày của cửu mạch đấu pháp đã kết thúc, cuối cùng mạch thứ ba giữ vững vị trí top 5, đón nhận thành tích tốt nhất trong năm mươi năm trở lại đây.
Sau khi Quảng Cầu Tiên tuyên bố xong xếp hạng các mạch, phó chưởng môn Trần An Thế đứng dậy, nói: “Chín đệ tử đại diện Thái Uyên môn đến Động Thiên tìm cơ duyên bao gồm Lục Viễn Quân, Phương Vọng, Hứa Lãng, Diệp Tưởng, Chu Tuyết, Cố Ly, Yến Phi Nhạc, Đường Quyết, Tiêu Lăng!”
“Giữa trưa ngày này một tháng sau, các ngươi đến chờ trước Thủy Uyên điện!”
Đến đây, cửu mạch đấu pháp kỳ này đã kết thúc!
Đệ tử các lầu các nhao nhao bay ra, bay về phía chỗ lầu các của mạch thứ ba, tất cả đều đến vì Phương Vọng.
Đối mặt các đệ tử thân truyền các mạch đến kết bạn, Phương Vọng không thể không khách sáo, sau này thậm chí ngay cả trưởng lão các mạch cũng đến rồi.